Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giớiXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
November 20th 2012, 11:11 pm
[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_06
[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_01[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_02_news[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_03
[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_04_newRikikudoLoveTukimiri[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_06_news
[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_07[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_08_news[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Bgavatar_09
[Thành viên] - RikikudoLoveTukimiri

[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Dai_tu10
Tổng số bài gửi : 674
Số lần được cảm ơn. : 91
Join date : 22/04/2011
Age : 32
Đến từ : HaNam Province

[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới Vide

Bài gửiTiêu đề: [H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới

Nội Dung Bài Viết:
<<<----------------------------->>>
- Các em trật tự! Kể từ hôm nay, lớp ta sẽ có một bạn mới! Em tự giới thiệu đi! – Cô giáo nhìn tôi, mỉm cười.
- Ahh...Uhm...Mình tên là Phạm Thùy Linh...uhm...rất mong được các bạn giúp đỡ!
Tôi bắt đầu nghe thấy xì xầm bên dưới rồi tất cả cùng vỗ tay. Đợi mọi người đều im lặng, cô giáo nói - Em tự chọn chỗ ngồi đi!
Tôi nhìn lớp một lượt rồi chỉ tay vào chỗ trống cuối lớp bên cạnh cửa sổ. Tiếng xì xầm lại nổi lên, lần này to hơn trước. Ầy, chỗ ấy có vấn đề gì à? Kệ, quan trọng là mình thích, với cả làm gì còn chỗ đâu, trừ cái bàn ấy.
Ngày hôm sau...
Tôi đang ngồi gặm nốt cái bánh mì thì một tên con trai tiến đến, vứt cái ba-lo của hắn lên bàn đánh cái “phịch” rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi hạ cái bánh xuống, cố nuốt nốt miếng bánh mì rồi ngước lên:
- Cậu làm cái gì thế?
- Ngồi, hỏi buồn cười. - Hắn đáp, tay vẫn nghịch cái ipop.
- Đây là bàn tôi, sao cậu lại ngồi chứ? - Tôi khó chịu.
- Ế, tôi mà không biết sao? - Hắn ngước lên, nhìn tôi. – À, học sinh mới, chả trách! Trông tạm được, tóc ngắn kính trắng, đúng lời thằng Duy!
- Tôi hỏi cậu là sao cậu lại ngồi ở đây, trả lời đi chứ! – Tôi gắt.
- Hử, tôi mới là người hỏi cậu câu đó đấy, đây là bàn tôi.
- Bàn cậu á?? – Tôi há hốc mồm.
- Tôi tưởng cậu ngưỡng mộ quá nên mới xin ngồi cạnh. hehhe...
- Hử ? Ngưỡng mộ cái con con khỉ! Tôi biết cậu là ai đâu! Hôm qua làm gì thấy cậu đâu?
- Hôm qua tôi nghỉ.
Tôi bắt đầu hiểu ra và ấp ũng.
- Nghỉ...nghỉ à? Trời ơi, thế là tại tôi à? hix hix...Nhưng mà không tính, tại cậu nghỉ! Tôi có biết cậu ngồi đây đâu! Tôi sẽ xin cô chuyển chỗ!
- Nếu cậu muốn ba đứa chen vào một cái bàn bé tí thì cứ việc! - Hắn vênh mặt khoái chí.
Ừ nhỉ, cả lớp hết chỗ rồi, trừ chỗ này. Tôi thì thế nào cũng được, chỉ cần không ngồi cạnh tên này vừa kiêu lại
vừa...điệu nữa, theo cái kiểu mà cậu ta đeo một đống vòng vèo ở tay trái. Nhưng vấn đề là ở chỗ, có ai vui lòng cho tôi ngồi “bon chen” vào không. Hazzz.... cuộc đời là một chuỗi bất hạnh....
- Không định gặm nốt cái bánh mì của cậu à? - Hắn cười chế diễu.
Tôi chợt nhớ ra cái mà mình cầm từ nãy đến giờ, nhưng mà lạnh ngắt rồi, mà còn tâm trí đâu mà ắn mới uống nữa! Hừ...
- Mang về nhà ăn tiếp à? - Hắn lại cười cái điệu cười xấu xí khi thấy tôi nhét mẩu bánh vào cặp.
- Mang về để sọt rác, lớp có sọt rác đâu! – Tôi hằn học.
- Ừ nhỉ, văn minh đáng học tập! Chậc!
Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ lôi đống sách trong cặp xếp gọn vào ngăn bàn và cuốn SGK hoá tiết tới ra xem trước bài. Tôi vừa làm xong xuôi thì cũng vừa lúc cô giáo Hoá vào lớp .
Giờ vẽ.
- Ê này, cậu có tẩy không?
Tôi đang ngắm mấy tán hoa sữa ngoài sân trường, chắc hắn hỏi ai .
- Này ơ... “tóc ngắn, kính trắng” ơi!
Tôi quay lại, tay vẫn chống cằm:- Cậu gọi tôi à?
- Chứ còn ai vào đây nữa! Cả lớp mình có mỗi cậu tóc ngắn, đeo kính gọng trắng!
- Ồ, vinh hạnh nhỉ!
Hắn cười..hiền hiền:- Tôi mượn cục tẩy!
Ối giời, hoá ra là mượn đồ! Thảo nào tự dưng hiền thế! – Tôi cộc lốc:
- Không. Của ai người nấy...
- Cho mượn! - Hắn chen ngang rồi nhanh tay chụp lấy cụa tẩy của tôi trên bàn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã trả lại bằng cách đặt cục tẩy vào chỗ cũ hết sức nhẹ nhàng.
- Cậu đúng là cái đồ... – Tôi chợt ngây người ra khi thấy hắn cười một điệu cười...hiền hiền nhưng rạng rỡ hơn lúc nãy, rồi cúi xuống hí hoáy vẽ bài. Công bằng mà nói, công nhận, hắn đẹp trai, nhất là khi hắn cười... “vớ vẩn!”, tôi thốt lên khe khẽ khi chợt nhớ ra hắn chính là nguyên nhân tôi muốn chuyển chỗ. Ôi, ước gì cái bàn này chia ra nhỉ? Giá mà có cái kiếm phân đôi của Doraemon ở đây...A! Chia đôi! Phải rồi! Haha...Tôi không thể chia cái bàn này thành hai cái bàn nhỏ, nhưng tôi có thể chia đôi thành hai phần diện tích thuộc sỏ hữu riêng mỗi người. Haha...Mình thật là thông minh Haha...
Thế là tôi lục tục lôi bút chì và thước kẻ ra đo đạc. Hắn ngạc nhiên:
- Làm gì thế nhóc?
- Nhóc? Ai là “nhóc”? – Tôi xù.
- Hihi...cậu đó! Trông loắt choắt thế còn gì. Với cả tôi có biết tên cậu đâu!
- Tôi mà loắt choắt á? Thấp hơn cậu có một chút thôi!
- Ừ, nếu cậu nghĩ 26 cm là một chút!
- 26 cm? Cậu đo rồi chắc? – Tôi cong môi.
- Đoán thế. Hì hì. Nếu không thích gọi là nhóc thì gọi là “tóc ngắn lủn củn” nhá! Dễ thương ra phết!
- Không!!!
- Thế thì “kính trắng”? - Hắn gãi má, mắt ngếch lên trần nhà.
- Tôi không có họ hàng với MC chương trình “Chúc bé ngủ ngon!” Ừm... được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết tên tôi. Nhưng thế thì tôi thiệt.
- Thiệt gì? – Hắn nhíu mày.
- Tôi cũng có biết tên cậu đâu?
- Hahaha...Cậu trẻ con nhỉ? Tôi là Hoàng Minh, Phạm Hoàng Minh! Một cái tên rất đẹp.
- Xì. Bình thường hơn cả cái tên bình thường khác!
Nghe vậy, hắn thôi không toe toét nữa. Hừm...Hắn nói tên của hắn rồi, bây giờ đến lượt mình. Tôi chần chừ.
- Nói tên của cậu đi! - Hắn sốt ruột.
Bất đắc dĩ, tôi đành mở miệng ra nói. Nhưng trước khi cái miệng nó định phát ra âm thanh thì tôi lại nghĩ ra một kế đến là hay ho. Haha... đã bảo mình thông minh mà... Nghĩ là làm, tôi lôi quyển vở trong ngăn bàn ra, giơ cho hắn xem vì tên tôi có tên trong nhãn vở, nhưng cố để nó càng xa càng tốt. Hắn chồm lên, giật phắt quyển vở, ngắm nghía một lúc:
- Phạm Thuỳ Linh, tên nghe quê quê nhỉ?
- Này – Tôi hét lên. Tần số âm thanh đã vượt quá giới hạn cho phép của 2 người, rồi cả lớp và cuối cùng là thầy giáo.
- Có chuyện gì thế em? - Thầy đẩy gọng kính.
- Dạ...dạ không ạ...Em xin lỗi thầy.- Tôi đứng lên, lúng túng.
- Thế thì em ngồi xuống và giữ trật tự.
Tôi ngồi xuống và liếc xéo hắn. Hắn nhìn tôi, cười khì khì.
Quên bẵng một lúc lâu tôi mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. Tôi nhấc tờ giấy vẽ dở của hắn lên, vẩy tay để hắn ngồi ra xa một khảng cách vừa đủ để tôi còn tiến hành đo đạc. 1m12cm chia 2 là 56cm. Rồi ok. Thế là một vạch chì xuất hiện nằm kềnh giữa bàn. Cẩn thận, tôi chia nốt cả cái ghế, ngăn bàn và cả...sàn nhà. Cổ nhân nói cấm có sai “Nam nữ thụ thụ bất thân”, đặc biệt là với hắn.
- Đấy, ai sang vạch thì bị phạt theo yêu cầu của người còn lại! – Tôi mạnh mồm vì biết rằng sẽ không có chuyện ấy với mình, vì tôi luôn cảnh giác mờ.
- Chia đôi á? - Hắn tròn mắt.
- Ừ, ngồi chung bàn nhưng chỉ chung tương đối, nghĩa là không hoàn toàn chung theo một khía cạnh, theo thuyết tương đối của Anhx...
- Ôi giời! - Hắn ngắt lời tôi – Lằng nhằng! Chia thì chia, ai cấm
Nói rồi hắn thu dọn dồ dạc về phía mình, trông mặt có vẻ gì đó, không rõ là cáu, là dỗi hờn, là buồn hay là bất cần nữa. Tôi thôi vênh váo, cất mọi thứ vào cặp, chỉ để lại bài vẽ đã hoàn thiện từ ba đời tám hoánh để thầy giáo thu lại rồi chống cằm, đưa mắt nhìn ra cửa sổ chờ hết tiết.
Thế là tôi được tận hưởng “những giây phút êm đềm” khi được về nhà, được thoát khỏi cái tên con trai đáng gét kia. Ngày hôm nay đúng là một ngày bất hạnh. Nhưng ngày hôm sau, sự bất hạnh mới lên đến đỉnh diểm...
Vừa đến lớp, ngồi vào chỗ cảu mình, thì Lan – cô bạn ngồi bàn trên quay xuống bảo:
- Cậu sướng nhỉ!
- Vì cái gì?
- Được ngồi cạnh Minh. – Lan cười.
- Sặc, ngồi cạnh cậu ta mà sướng á? Nếu cậu thích, tớ sẵn sàng đổi chỗ cho cậu.
- Tớ muốn còn chẳng được ấy. – Lan chống cằm, nhìn vào chỗ của thàng con trai tên Minh – Không phải ai Minh cũng cho ngồi cạnh đâu
- Cậu ta kiêu nhỉ.
Lan cươi
- Không hẳn thế, nhưng một phần cậu ấy là hotboy.
- Hotboy?
- Ừ, tớ không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng với tớ cậu ấy là hotboy.
- Ái chà, nghe hay đấy.
- Thôi, lúc nào nói chuyện tiếp. Mình xuống canteen đây – Lan nói rồi đi khi thấy Minh – Hotboy xách ba-lo bước vào lớp.
- Chào! - Hắn vừa nói vừa quăng cái balo xuống bàn, mạnh hơn hôm qua khoảng 7 lần.
- Này, cậu làm phước để cái ba-lo nhẹ nhàng chút đi.
- Sao? Cậu nghĩ là cái ba-lo nó bị đau à? - Hắn lại cưới cái điệu cười xấu xí.
- Không! Đơn giản là tôi không thích.
- Thêm một điểm nữa cho sự văn minh của cậu.
Tôi không thèm nói gì. Lại giở trước bài ra làm cho có việc, sắp xếp sách vở. Mọi chuyện tạm yên ổn cho đến giừo giải lao.
Tôi ra hiên sau lớp học, ngồi lên lan can, thả chân ra ngoài vung vẩy, ngâm nga vài câu bài yesterday. Trời hôm nay thật đẹp.
- Trông xấu thế mà hát hay nhỉ, một con hoạ mi lông xám xù.
Tôi quay ra, hắn đứng đấy, tay quay quay cái móc gì đấy. Tôi chẳng thèm nói gì, nhích người, quay lưng về phía hắn. Một lúc chả thấy động tĩnh gì, tôi quay ra thì ôi thôi, môi tôi...chạm đúng môi hắn! Sau khi hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tôi đẩy hắn ra. Đồng thời, tôi cũng tụt hẳn ra ngoài. Hắn giơ tay ra ôm ngang ... ngực tôi giữ lại. Sock tập hai, tôi dùng hết sức đẩy hai tay hắn ra, và thế là, tôi...ngã xuống ngoài lan can trong tư thế ngồi duỗi thẳng cẳng. Và đương nhiên, cái mông là nạn nhân.
- L...Linh có sao không?- Hắn lúng túng.
- Thế này mà không sao à??? – Tôi hét.
Hắn thanh minh:
- Tôi...tôi chỉ định xem Linh nhìn gì ngoài kia...
- Im đi! – Tôi quát và lồm cồm bò dậy. May là đây chỉ là bãi cỏ với những tờ giấy vứt bừa bãi chứ ai mà nhìn thấy cảnh vừa rồi là tôi chỉ còn có nước chui xuỗng lỗ. mà rõ thật là, ngoài kia là cỏ, mà đây lại là bê tông. Chiều rộng khoảng 30cm, thế mà tôi lại chẳng ngã xa ra hơn một tí. hix hix...
ngó bên trái rồi ngó bên phỉa cũng không có lối đi. Thế là cách duy nhất là phải trèo lên. Hắn chìa tay ra định giúp thì tôi quát:
- Không cần!!!
Chật vật mãi, cuổi cùng tôi cũng leo lên được, không thèm liếc hắn lấy một lần, tôi phủi quần áo rồi cà nhắc đi vào lớp. Ôi cái mông của tôi nó đâu lên đáng sợ theo mỗi bước đi. Cũng may là cái lan can nó không cao lắm không thì xương chậu tôi đã tan thành 8 mảnh. hixxx. Mà chỉ tại cái tên kia, đồ xúi quẩy!
Hix hix, cái mông của tôi. Nếu nạn nhân là cái tay, cái chân thì tôi còn đi kể lể, cằn nhắn với hắn được. Nhưng thế nàu chẳng nhẽ lại nói: “tại cậu cả đấy, đồ thần kinh! Ôi cái – mông - của – tôi” à. Tức chết đi được.
Sau giờ giải lao là giờ thể dục. Tôi xin thầy cho nghỉ vì lí do hết sức giả dối: Đau chân. Còn lại một mình trong lớp với cái mông ê ẩm. Tôi đập liên tục chồng sách xuống bàn:
- Đồ thần kinh! Đồ chập mạch! Não có vấn đề! Cậu mà là hotboy à? Lan ơn là Lan! Hotboy cái con khỉ! À, con khỉ! Monkey! Hot Monkey! Con khỉ nóng! Hahaha...
- Nói xấu sau lưng người khác là xấu lắm đấy nhé.-Tôi thoáng giật mình và cũng có đôi chút xấu hổ. Nhưng tôi cũng kịp lấy lại “phong độ”
- Thì đã sao? Thế chưa là gì với cái tội tày trời của cậu nhé.
- Hử? Tôi xin lỗi mà. Tôi không cố ý. Cậu có sao không?
- Nếu có thì sao?
- Ơ...thì...tôi sẽ đền.
- Đền? Như thế nào?
- Không cần biết. Đấy là bí mật.
- Xì...- Tôi trề môi - Thế sao cậu trốn thể dục?
- Tôi có trốn đâu. Xin phép đàng hoàng. Lý do là mệt. Nhưng thực tế là đau tim.
- WHAT???
- Thì sao cái vụ cậu ngã lúc nãy.
- Ồ, không dám, cậu thật lẻo mép.
- Một chút. - Hắn cười, nụ cười đầy quyến rũ. Nhờ nụ cười ấy, tôi bớt tức tối đi nhiều, và không biết, có phải cảm giác không, cái mông tôi không còn ê ẩm nhiều nữa.
Tan học. Tôi dừng xe lại, ngắm đôi giày bày ở tủ kình hiệu Sunny. Đôi giày búp bê màu đen, một viên đá trắng với một chiếc nơ hồng nhỏ. Một đôi giày tuyệt đẹp. Giá những 475.000đ. Không sao, tôi đã góp được gần đủ rồi, không lâu nữa, giầy à, mày sẽ là của tao.
Hôm sau.
Tôi bực mình vì không thể nhét ba-lo vvào ngăn bàn. Quờ tay vào, tôi lôi ra được một túi đồ. Tôi huơ huơ cái túi ra và hỏi lớn:
- Cái tuid này của ai vậy?
- Của cậu - Hắn đáp, mặt cười hớn hở.
- Không phải.
- Của cậu mà - Hắn tủm tỉm cười.
- Cậu hay nhỉ, của tôi mà tôi lại không biết. – Tôi cãi.
- Cho cậu đấy.
- Tôi không thích đùa kiều ấy – Tôi cáu.
- Tôi tặng Linh. One hunđre percent!
Tôi nửa tin nửa ngờ, mở cái túi ra.
- Oh my god! Đây? Đây là??
- Hiệu Sunny. Hôm qua thấy có một con bé tóc ngắn ngố cực dí mũi vào tủ kính ngắm mà không dám mua.
- Trời ơi! Tôi dành đủ tiền rồi. Thế mà cậu...cậu...trời ơi là trời! – Tôi ngồi phich xuống ghế.
- Ơ...có sao đâu, thế thì khỏi phải trả tiền. Tôi mua đền chuyện hôm qua.
Ờ ha! Với số tiên mua đôi giày đó thì tôi có thể mua được khối thứ khác. Tự dung được tặng đồ đắt tiền. Hehe. Mà dù sao cái mông nó cũng khỏi rồi!^^
- Nhưng thế này thì chưa đủ để tôi bỏ qua đâu.
Giả bộ hằn học, tôi nhét cái túi vào ngăn bàn.
Hắn xị mặt xuống, lẩm bẩm cái gì đấy. Tôi mặc kệ, cứ yên chí với đôi giày mơ ước của mình đi đã.
Mọi chuyện tạm yên ổn cho đến ba ngày sau.
Vì cái tội mải lượn trên mấy địa chỉ mua sắm trên mạng cho đến tận gân một rưỡi sáng, cơn buồn ngủ cứ ám lấy tôi từ lúc tỉnh dậy. Tôi bắt đầu hết khả năng chống chọi cho đến giờ toán, tôi lăn ra bàn ngủ ngon lành.
Tiếng cô giáo quát lớn làm tôi giật bắn.
- Linh! Dứng đậy! Em cho cô biết cô vừa giảng cái gì?
Tôi đứng dậy, vuốt lại tóc, lúng túc trước hàng chục con mắt đổ dồn về phía mình.
- Cho cô biết lý do em ngủ học trong giờ học.
Ôi trời. Kiếm lý do gì bây giờ? Phải có lý do chính đáng một chút chứ. Không lẽ nói cái sự thật ra à?...
- Em thưa cô, là do bạn linh uống thuốc cảm cúm đấy ạ. Lúc dáng em thấy bạn ấy uống! – Minh đứng đậy.
Tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt hết nhìn Minh rồi lại nhìn sang cô giáo thì cô đã bảo chúng tôi ngồi xuống kèm theo nhắc nhở về cách chọn thuốc nào cho khỏi buồn ngủ. Phù! Thế mà cứ tưởng bạn kiểm điểm sẽ là bạn đồng hành theo tôi đi học ngày mai.
- Cảm ơn. – Tôi nhìn Minh nói câu cộc tuếch.
- Hử? À, chuộc lỗi cũng được cảm ơn à? Sướng nhỉ!
- Lỗi gì mà chuộc?
- Thế Linh bỏ qua vụ hôm trước rồi à? - Hắn cười toa toét.
Tôi bị hớ. Lúng túng. Định quay lại nhưng lại thôi khi thấy đống sách của mình bên phía bàn Minh. Cậu không đấy lại như cách tôi vẫn thường làm mà xếp lại ngay ngắn bên chỗ mình.
- Tôi cảm ơn. - Lần này thì thực sự tôi muốn cảm ơn Minh.
- Uh! Trẫm miễn lễ. Khanh không cần khách sáo.
Tôi phì cười truớc cái vè “ra dáng” của Minh...
“ngày...tháng...năm...
Nếu mình không sai thì cần ba tháng rồi từ cái hôm xảy ra cái “vụ ấy”. Tôi và Minh vẫn cãi nhau. Nhưng mình không hằn học như trước nữa. Mình cứ tưởng Lan .... Minh. Nhưng hoá ra cái danh hiệu “hotboy” chỉ là do Minh toàn dùng cái gam màu nóng. Điều mà bây giờ tôi mới để ý.Haha...
Chẳng biết Minh có để ý không, nhưng mà tôi thì có đấy. Những cái vạch chì trên bàn, trên ghế đã mờ và mất hẳn rồi đấy. Giống như ranh giới giữa tôi và cậu ấy vậy...”


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!



[H]truyện ngắn:Vạch chì ranh giới

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rỏ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
YÊU CẦU VIẾT TIẾNG VIỆT CÓ DẤU

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: GIẢI TRÍ :: CHUYỆN VUI CƯỜI-
/* Số lượt truy cập */