Những bông lau vẫn thì thầm kể câu chuyện ngàn đời với gió. Câu chuyện tình yêu có trong giấc mơ xa thẳm mênh mông. Đôi bạn trẻ đó, những con người đã khao khát tình yêu đến tuyệt vọng. Họ quen nhau tại cánh đồng lau, yêu nhau tại cánh đồng lau, và, chấm dứt tất cả cũng chính khoảng trời xa xăm đó. Một vài giọt nước mắt khẽ rơi, nhưng tâm hồn họ được tự do trong chính thứ tình yêu bấy lâu dồn nén. Không ai hiểu, chỉ có lau mới hiểu…!
“- Em còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau phải không?
- …
(Tất nhiên rồi, em luôn nhớ.)
- Ngày ấy, em hồn nhiên như nắng, nhưng lại mang chút gì đó thoáng buồn.
- …
(Em vẫn vậy thôi, chỉ là….)
- Hình như, lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi thì phải.
- …
(em cũng vậy, anh à!)
- Em rất cứng đầu, anh điều đó. Nhưng dường như, em chưa bao giờ nói yêu anh.!
- …
(Em yêu anh, thực sự rất yêu anh!)
Họ vẫn ngồi như thế bên nhau, cặp tình nhân đáng thương đó. Dường như chỉ có người con trái nói, còn cô gái, chỉ im lặng mỉm cười. Nhưng tôi nghe rõ tiếng thì thầm trong tâm hồn cô ấy, những lời nói rất mong manh. Ánh trăng rọi chiếu lên gương mặt mang bao niềm hạnh phúc. Tôi đã chứng kiến tình yêu của họ, lắng nghe tâm sự của họ. Ước gì, tôi có thể làm gì đó. Nhưng không, tôi chỉ là một loài cây mong manh, yếu đuối- Mong manh như chính con người cô vậy. Tôi hiểu, cô rất kiên cường, nhưng, có đôi khi, con người ta vẫn không thể giữ được lời hứa của mình dẫu rằng họ không hề mong muốn. Và tình yêu của họ cũng vậy.
“ – Cát Vy, đi xem phim nhé!- Nam vui vẻ chìa ra trước mặt nó hai cái vé nhỏ- Tôi phải cố gắng lắm mới có được nó đấy.
- Uh, vất vả thế thì, xem ra tôi không thể từ chối được rồi-Vy cười, ụ cười thật trong sáng.
….
- Phim gì mà lãng xoẹt.!-Vy tức giận chuốc nỗi bực mình vào lon coca tội nghiệp.
- Trời ơi, cảm động đến thế còn gì. Cậu không thấy mọi người khóc sướt mướt đó sao. Đâu phải ai cũng có khả năng lạnh lùng với những tình cảnh đau thương như cậu.
- Có gì đáng để khóc sao? Cô gái đó thật là ngu ngốc hết biết.. Đáng lẽ ra, cô ta phải hiểu rằng, nếu làm như thế, sẽ chỉ khiến cho hai người khổ đau hơn mà thôi. Tại sao cứ phải đi theo cái kịch bản cũ rích: Gỉa vờ đi yêu người khác, làm cho người mình yêu đau khổ, chính mình cũng đau khổ. Rồi đến lúc biết được sự thật, anh ta sẽ phải sống trong nỗi ân hận, dằn vặt vì không thể ngờ được trước mọi thứ, không thể ở bên cô ta cho đến giây phút cuối cùng. Nếu tôi mà là cô ta, tôi sẽ chẳng việc gì phải giấu diếm. Tôi sẽ sống thật hạnh phúc bên người tôi yêu cho đến giây phút cuối cùng.
- Ừ, nói như cậu thì làm gì có tình yêu cao thượng khiến cho ngàn người phải rơi nước mắt chứ?
- Đó mà là cao thượng à, đó là sự ích kỉ, cậu có hiểu không?
- Cậu đúng là…
- Tôi làm sao?
- Cậu vô cảm quá đó.
- Tôi? Ừ, tôi vô cảm, tôi vốn là người như thế đấy.!
Vy quay ngoắt bỏ đi, nó ghét Nam! Ừ, chẳng có lí do gì khiến nó thích cậu cả, vậy mà, nó vẫn cứ thích. Cậu bảo nó vô cảm? Nó được quyền như thế chứ? Nó không thể đồng cảm với tất cả mọi người, nó có quá nhiều kỉ niệm, quá nhiều nỗi đau, quá nhiều tâm sự. Nước mắt không đủ để rơi cho những chuyện tình. Vy chạy đến cánh đồng lau, lại ngồi thu mình trong bao la trắng toát. Nó khóc, tại vì sao? Nó cũng ích kỉ. Nó không muốn chia sẻ nỗi đau cho bất cứ ai. Nam đã đến, mang ánh nắng đến với tâm hồn nó. Vy đã cảm thấy hạnh phúc mỉm cười với mình. Nhưng, dường như cuộc đời luôn tàn nhẫn với nó. Nó không chấp nhận lời tỏ tình của cậu,vì sao ư? Nó không muốn làm tổn thương Nam. Nó sẽ không gợi lên bất cứ tia hy vọng nào trong lòng cậu, nếu nó không thể cùng cậu đi đến bến mơ cuối cùng. Nó là một kẻ hai mặt như vậy đấy!
- Vy!- Nam nhẹ nhàng ngồi bên nó, lau đi những giọt nước mắt tủi hờn- Tôi chỉ đùa thôi mà. Sao cậu lại thế?
- Chẳng sao cả- Trái tim Vy lại nhói, nó buốt lên đau đớn, ước gì…
- Tôi không cố ý, nếu cậu không thích, lần sau tôi sẽ không đùa như thế nữa.
- Không, tôi không giận cậu.
- Vậy thì, tại sao?
- Tôi cũng không biết nữa. Nam à, có phải, ba tôi cũng là một kẻ vô cảm, khi nhanh chóng kiếm tìm tình yêu mới lúc mẹ tôi chỉ vừa mới qua đời?
- Sao cậu lại nói thế, ông ấy thực sự rất thương yêu cậu.!
- Tôi được hưởng gen di truyền tàn nhẫn từ ba. Tránh xa tôi ra đi, nếu không, tôi sẽ làm cho cậu phải buồn.
- Tôi không quan tâm đến điều đó, tôi sẽ mang nụ cười đến với cậu.”
Trời đêm se lạnh, công chúa bé nhỏ của tôi khẽ tựa đầu vào vai người con trai đó. Đôi mắt đượm buồn, gương mặt tái dần vì lạnh. Gío đưa tôi đến gần hơn trái tim cô ấy, những nhịp đập thổn thức, yếu ớt nhưng rực cháy khát khao. Cô đã từ bỏ tất cả, từ bỏ việc phải nuôi hy vọng trong khổ đau, từ bỏ ước mơ, từ bỏ phải kiếm tìm tình yêu và hạnh phúc . Nhưng, Vy không làm được những điều cô thực sự muốn. Lí trí và trái tim cô đang giằng xé lẫn nhau. Tôi thực sự sợ điều đó. Tôi đã lắng nghe quá nhiều tâm sự của cô. Tôi thương chàng trai si tình đó. Khi giờ phút này, những tiếng nói ân cần mang đầy cảm xúc của anh lại bất chợt trở nên sáo rỗng. Trái tim anh đang run lên những nhịp sợ hãi,anh chẳng thể hiểu nổi chính mình. Anh chỉ múôn nhìn thấy nụ cười của Vy, anh đã hứa sẽ mang nó đếm bên đời cô mãi mãi.
“ Vy thẫn thờ bước ra khỏi cổng bệnh viện. Cánh cửa đáng ghét đó, cánh cửa đau thương đã từng cướp mất người mẹ yêu dấu của nó, và giờ đây, lại đang bóp nghẹt trái tim nó. Vy bước vội về nhà, ba đang chờ nó? Linh cảm báo hiệu cho Vy những chuyện chẳng lành.
- Con chào ba, ba đến có chuyện gì không ạ?
- Vy, con ngồi đi, ba có chuyện muốn nói.
- ………….
Vy chạy vụt ra khỏi nhà, tìm đến cánh đồng lau, nơi ngôi mộ xanh của mẹ đang bình yên reo đùa với gió. Nó ngồi thụp xuống, nước mắt chảy dài. Ba muốn nó đi du học, ông muốn nó phải rời xa vùng đất yêu thương chứa bíêt bao kỉ niệm. Không! Tại sao nó phải đi chứ, nó phải ở đây cùng mẹ, nó muốn sống nốt những tháng ngày cuối cùng trong niềm hạnh phúc mỏng manh. Vy vò nát mảnh giấy trong tay tự lúc nào. Mảnh giấy đã phủ phàng dập tắt tất cả niềm tin trong nó. Phiếu xét nghiệm hiện kết quả dương tính với bệnh ung thư máu. Nó chợt bật cười chua chát, đôi mắt hoảng loạn kiếm tìm chút ánh sáng giữa khoảng trời mù mịt. Nực cười, Vy chỉ mới 18 tuổi, sao ông trời lại trêu ngươi nó như thế chứ? Vy đưa tay vuốt ve cái tên quen thuộc khắc sâu trên lớp bia đá.
- Mẹ, con thực sự rất nhớ…!
Nỗi đau đâm sâu vào tâm hồn bé nhỏ. Chẳng còn mẹ để có thể sẻ chia, an ủi. Vy nhớ, nhớ những hồi ức xa xưa có đôi bàn tay mẹ nhẹ nhàng xoa dịu những vết nhói đau. Tâm hồn nó lại nhúôm màu nước mắt. Nó sẽ gặp mẹ, rất nhanh thôi, nhưng dường như, nó vẫn chưa sẳn sàng về điều đó.
- Biết ngay cậu sẽ ở đây mà!
Nam ngồi bên nó, để nó tựa đầu vào vai mà khóc. Cậu luôn ở bên nó những lúc nó cần. Hình như, nó thích cậu mất rồi, nhưng làm sa nó có thể nói ra điều đó. Nó có thể ở bên cạnh cậu sao? Không, nó sẽ chết, có thể là vài năm sau, vài tháng sau, hoặc thậm chí, chỉ ngày mai thôi, nó sẽ rời xa cậu. Vy thầm ước, điều đó sẽ chẳng xảy ra, và, nó sẽ không để cậu nhìn thấy con người yếu đuối của nó nhiều đến thế. Nó sẽ không lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng này. Nhưng, sự thật luôn phủ phàng như vậy. Vy khẽ nhắm mắt lại, để những giọt nước mắt thấm ướt bờ vai cậu. Những nỗi niềm sâu lắng nhuộm đầy cái tên mang nhiều đau khổ: Cát Vy!”
Tôi đã nhìn thấy rồi, giọt nước mắt yêu thương của cô cũng đổi màu thất vọng. Tôi biết, cô luôn nhớ, luôn giữ trong tim lời nói ấm áp của chàng trai đó:”Tôi ở những nơi nào có cậu”. Vy đã cảm thấy những tia nắng ấm áp đầy sự sống của tình yêu len lỏi trong từng ngỏ ngách của tâm hồn. Nhưng, điều đó cũng chẳng thể cứa sống được một linh hồn đang cận kề cái chết. Tôi yêu mối tình si chất đầy bi thương của họ,Thứ niềm tin đã đem lại những vệt sáng hạnh phúc cuối cùng cho một trái tim tưởng chừng như băng giá.
“- Sao cậu lại đưa tôi đến đây?- Vy ngẩn ngơ dừng chân lại trước cổng chùa.
- Tôi không theo cậu vào trong đâu, tôi không tin vào thánh phật. Chỉ là, tôi nghe nói, cửa phật sẽ cứu rỗi những linh hồn đau khổ, nên tôi mới kéo cậu đến thôi.
- Cậu bị khùng à?
- Không, vào trong đi, cho đến khi giải toả hết muộn phiền, thì đến đồng lau gặp tôi. Tôi sẽ đợi cậu ở đó.
Nói rồi, Nam rảo bước đi, chẳng để lại cho Vy một lời giải thích.Vy lủi thủi đi vào trong, thoáng trong thấy tượng đức quan âm mỉm cười hiền hậu.Nó ngồi xuống, nhìn rất lâu, chút im lặng cho nó một không gian để nhớ về quá khứ. Nó đã cố giấu tất cả, bệnh tật, ước mơ. Một cô gái bé nhỏ đầy kiêu hãnh giữa một thế giới tàn nhẫn trở nên lạnh lùng, khô quặn những giọt yêu thương.Nỗi buồn nảy nở khi con người ta chỉ có một mình. Nam thật tàn nhẫn, cậu thật tàn nhẫn khi bỏ mặc nó trong cái không gian yên bình đến đáng sợ này.
I’m a big big girl
In the big big world
It’s not a big big thing
If you leave me
But I do do feel
That I do do will
Miss you much
Miss you much…!
Vy nghe rõ tiếng lòng đang cất lên từ ngọn nguồn của tuyệt vọng. Ước gì, Vy biết ước gì đây. Nó thậm chí còn không biết cái đích thực sự của cuộc đời nó là gì.Đau, nó lại đau nữa rồi! Vy bất lực ôm lấy cái thể xác điêu tàn của mình, chỉ mong trái tim sẽ tìm ra một hướng đi đúng đắn giữa cuộc đời.
- Khi tâm hồn mang quá nhiều vết thương, hãy để đức phật xoa dịu nó.
- Con chào sư cô.
- Con muốn tâm sự chứ?- Vị sư già nhìn cô, đôi mắt dịu dàng không thể tả.
- Người sẽ cho con lời khuyên chứ ạ?
- Đau khổ chính là cái giá phải trả cho con đường tìm đến hạnh phúc, và hạnh phúc, vốn dĩ xuất phát từ nỗi đau. Sự mong manh của sự sống chính là điều khiến con lo sợ, phải không?Nhưng, nếu mỗi người biết cách thoát ra khỏi những ích kỉ bị chi phối bởi sự đau khổ. Cuộc sống của họ ắt sẽ dễ chịu hơn.Đừng sợ hãi cái chết, vì nó đến và đi như một quy luật tất yếu của cuộc sống, thế thôi!
- Nhưng, đó chỉ đơn thuần là lí thuyết, có mấy ai có thể làm được điều đó chứ?
- Tâm hồn ta đã hóa những cơn mơ cho từng suy nghĩ. giữa những bộn bề ta đánh mất cuộc đời ta. Tháng năm chẳng đủ để đong đếm cho những thứ con người ta gọi là tình cảm... Nên cuộc sống cứ chật vật hoài theo những nuối tiếc khôn nguôi. Nếu thực sự có đạo luân hồi, con người sẽ tiếp tục dấn thân vào những u mê không cách gì thức dậy. Nhưng, đó cũng lại là điểm sáng cuối cùng cho 1 linh hồn sai lạc. Cuộc đời vốn dĩ rất mâu thuẫn. Nó đẹp hay không còn phụ thuộc vào cách nhìn nhận của mỗi người. Con hãy bình tĩnh lại, tìm ra thứ con thực sự cần, để chính thức nhìn cuộc đời theo cách mà con muốn.
- Sư cô!
- Con hiểu chứ?
- Con cám ơn người!
Vy mỉm cười chào người sư cô già, lòng dấy len chút cảm xúc gì đó mơn man đến lạ.
Nam ngồi một mình chờ Vy tới. Cậu đang lo sợ. Cậu đã nhìn thấy mảnh giấy bị vò nát trên mộ mẹ Vy. Nam thực ngốc nghếch, cậu thật sự chưa bao giờ chịu hiểu. Cậu phải làm gì để giúp cô ấy, Cát Vy yếu đuối của cậu!
- Nam!
- Cậu đến rồi à, nhan hơn tôi nghĩ.
- Cậu thật phiền phức, cứ bắt tôi phải lòng vòng mãi mới chịu hả lòng hả dạ sao? Có gì cứ nói thẳng có hơn không?
- Tôi biết cả rồi.
- Biết gì cơ?
- Cậu cũng ngốc nghếch, ích kỉ như người con gái trong bộ phim đó.
- Cậu bị làm sao vậy?-Vy cố gượng cười, tiến tới vờ sờ tay lên trán Nam.
- Tôi không đùa với cậu đâu!-Nam chợt gắt lên, điều đó làm Vy sợ hãi.
- Nam à…
- Sao cậu lại có thể như thế? Cậu đã hứa là sẽ chỉ sống cho bản thân cậu thôi mà. Tại sao còn tự hành hạ bản thân mình vậy? Xin cậu, hãy sống như một Phan Hoàng Cát Vy mà tôi biết, vui tươi, không sầu tư, lo nghĩ. Tôi cầu xin cậu đấy!
Vy nhìn Nam, đôi mắt cậu dần dật đỏ. Lần đầu tiên cậu tỏ ra giận dữ với nó. Vy đau đớn bật khóc. Phải, nó từng hứa sẽ sống thật hạnh phúc với người nó yêu cho đến cuối đời, Nhưng, cậu và nó là gì của nhau chứ? Thà rằng, cứ để nó vui những niềm vui nhỏ nhặt cùng cậu, nhưng không để cậu phải vứơng bận gì, còn hơn, kéo Nam vào chuỗi khổ đau của nó.
- Vy này, tôi sẽ không lặp lại điều tôi sắp nói thêm lần nào nữa đâu, nên, cậu phải nghe thật kĩ. Hình như, tôi không còn thích cậu nữa, tôi yêu cậu mất rồi. Nếu lần này, cậu còn từ chối tôi nữa, tôi sẽ bỏ mặc cậu thật đấy. Tôi sẽ để cậu phải bơ vơ với sự ngốc nghếch của mình. Tôi không đùa đâu!
Vy rưng rưng nhìn Nam, trái tim se thắt lại. giọt nước mắt của nó rơi xuống, ướt đẫm giữa bạt ngàn lau trắng, chật vật trong bốn bề phân vân, lo sợ. “ Con hãy bình tĩnh lại, tìm ra thứ con thực sự cần, để chính thức nhìn cuộc đời theo cách mà con muốn.”
Lời nói của sư cô lại hiện về trong tiềm thức. Gío thức tỉnh lí trí trong Vy. Nó cần gì, thực sự cần gì?
- Xin lỗi! Tôi sẽ không như thế nữa, xin lỗi cậu!
Vy ôm chầm lấy Nam, những đôi môi khẽ nở nụ cười hạnh phúc.”
Gío lại thổi, tôi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Vy. Cô đang thực hiện lời hứa của mình. Cô từ chối kiếm tìm hy vọng sống qua những lần trị liệu. Nếu bắt thể xác cô phải chịu đựng nõi đau vì những niềm ao ước mỏng manh vô vọng, thà cứ để cô tận hưởng những tháng ngày vui vẻ cuối cùng. Vy khúc khích cười nhìn ánh trăng xanh huyền bí, thì thầm thật khẽ bên tai Nam.
- Nam à!
- Gì vậy?
- Em yêu anh!
Chàng trai đó ngỡ ngàng trong niềm hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên cô nói yêu anh. Nam bất giác cười, rồi sững sờ để bóng đêm chìm vào câm lặng. Bàn tay Vy buông xuống nhẹ nhàng. Một giọt nước mắt nóng hổi trào tuôn giữa hàng mi đóng khép. Cô nở nụ cười cuối cùng vĩnh biệt cuộc đời để chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu!
( Đừng quên em, anh nhé!
Hãy hứa sẽ mãi nhớ về em
Như những kỉ niệm đẹp cuối cùng
Nhưng, cũng đừng nhớ em một mình.
Hãy tìm người con gái khác
Yêu anh hơn em,
người có thể cùng anh đi đến cuối cuộc đời.
Hãy cùng cô ấy nhớ về em, anh nhé!)
Tôi nghe rõ tiếng thì thầm của trái tim cô. Thiên thần áo trắng của tôi đang bay lên thiên đường huyền hoặc giữa những ánh trăng, mẹ cô đang chờ ở đó. Cô mỉm cười vẫy tay chào anh, bỏ lại giữa thế gian tất cả những khổ đau, tủi hờn, ích kỉ, và cả một tònh yêu trong sáng như những bông lau hoang dại. Hai cái bóng bé nhỏ chìm dần vào bóng đêm tĩnh mịch. Soul…!
THE END!