Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  


[H]truyện ngắn:Thu cạnXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
November 20th 2012, 10:35 pm
[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_06
[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_01[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_02_news[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_03
[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_04_newRikikudoLoveTukimiri[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_06_news
[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_07[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_08_news[H]truyện ngắn:Thu cạn Bgavatar_09
[Thành viên] - RikikudoLoveTukimiri

[H]truyện ngắn:Thu cạn Dai_tu10
Tổng số bài gửi : 674
Số lần được cảm ơn. : 91
Join date : 22/04/2011
Age : 32
Đến từ : HaNam Province

[H]truyện ngắn:Thu cạn Vide

Bài gửiTiêu đề: [H]truyện ngắn:Thu cạn

Nội Dung Bài Viết:
<<<----------------------------->>>

Anh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương, những nhớ mong dồn nén… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt…

Bệnh viện – em – máu – ngày không anh

Hành lang bệnh viện vắng vẻ, tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợn người. Không tiếng còi xe cứu thương, không tiếng la hét, rên rỉ của bệnh nhân, không tiếng khóc thương của gia đình và bè bạn… Ở cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, thì sự yên lặng hiếm có này có thể là một điềm báo chẳng lành…

Trời đã trở mình sang thu với gió heo may nhè nhẹ, với cái lạnh nhỏ giọt vương vất len lỏi theo từng góc phố. Đã không còn cái oi bức nồng nàn của nắng chiều mùa hạ, thời tiết điềm tĩnh hơn và chững lại nhiều hơn. Thảng hoặc Hà Nội ướt át với những cơn mưa buồn dai dẳng. Phố cổ trầm mình trong tĩnh lặng, uy nghiêm với màu rêu phong nhuốm thời gian dài đằng đẵng.

Ban công tầng 3.
Ánh trăng ảo mờ hắt lên một gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống. Tấm áo trắng của bệnh nhân lại càng khiến vẻ xanh xao của cô gái hiện lên rõ nét hơn. Ly vòng tay tự ôm lấy mình vì thoáng run bởi gió lạnh. Chiếc áo cardigan mỏng không đủ để làm ấm cô. Ly đứng lặng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đang chìm trong bóng tối. Vạn vật tĩnh lặng, mờ ảo giữa nhập nhòe của bóng tối và ánh trăng. Rồi cô đưa mắt nhìn vào phòng bệnh. Mẹ cô đang gục đầu xuống giường, dáng ngồi mỏi mệt. Có lẽ bà đã đuối sức. Cô tự thấy mình như gánh nặng, của tất cả mọi người yêu quý cô.

Trời đổ mưa.
Ly bước khó nhọc để lên tầng thượng, một việc qúa sức với bệnh nhân ung thư đang ở giai đoạn cuối. Hành lang tối tăm, cô thở hắt.Nhưng ở trên kia có mưa, có cả một bầu trời rộng lớn… Cô thèm mưa, thèm được ở gần mưa, thèm cảm giác được đưa bàn tay ra hứng những giọt nước trong veo… thèm cảm giác yên bình không ngột ngạt bởi thuộc sát trùng, kim tiêm và hóa chất… Cô gắng sức bước lên…

Không vồn vã, không hấp tấp, giọt mưa mùa thu nhẹ nhàng lăn trên tóc, trên má, trên áo cô. Cô mặc cho mưa làm thân mình ướt sũng. Nước mưa mằn mặn. Có cái gì như nghẹn đắng. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi lại chảy ra từ mũi. Nhói. Cô nhìn máu, nước mắt và mưa như hòa làm một trên tấm thân mình. Cảm giác cô độc và bất lực lại ùa về. Mọi thứ xa dần, xa dần rồi bỏ lại mình cô với hụt hẫng.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 21 của cô. Không bánh, không hoa, không niềm vui, không hứng khởi, không cả anh… Chỉ có nước mắt, máu và mưa.

Sinh nhật – nước mắt – anh – ngày vắng em

Chiếc bánh kem màu trắng với 21 ngọn nến đang cháy. Bó hoa hồng đỏ đặt ngay ngắn trên bàn với trọn 99 bông. Khánh cầm cuốn sổ trên tay, lật giở tỉ mẩn từng trang giấy. Mùi hoài niệm lại quanh quẩn đâu đây. Từ trước đến giờ, cuốn sổ vẫn nằm trong ngăn kéo, chưa một lần anh mở ra xem lại. Vậy mà hôm nay, không hiểu cái gì đã thôi thúc khiến anh muốn xem lại nó.

Tấm bìa màu nâu sẫm với hàng chữ Diary’s cùng những trang giấy đã ngả vàng theo thời gian, trông nó thực sự không có gì đặc biệt. Nhưng những gì nằm trong cuốn sổ đó lại là những thứ ý nghĩa nhất – với Khánh – những điều không thể thay thế! Tấm ảnh rơi ra từ một trang giấy, anh gần như ngay lập tức nhặt lên. Khánh vuốt nhẹ lên gương mặt của người con gái trong hình rồi dừng tay thật lâu trên mái tóc. Ánh mắt không muốn rời. Ly đang cầm lấy tay anh và cười thật tươi. Nụ cười vẫn ám ảnh anh trong từng giấc ngủ.

Nhưng giờ chỉ còn là quá khứ, là hoài niệm, chỉ là những gì đã qua…

Ngoài cửa sổ, trời đang mưa. Mưa ướt đường, ướt phố, ướt những hàng cây, ướt cả đôi mắt của chàng trai đang lặng thinh mơ tưởng về một nơi nào xa xôi lắm… Nỗi nhớ hòa vào mưa như muốn xé toạc trái tim anh. Đã bao lâu rồi?

“Em ở đâu…?”

Một năm về trước…
Buổi chiều đầu thu, trời mưa. Khánh xin nghỉ làm sớm, vào tiệm bánh kem lấy chiếc bánh gato anh đặt từ vài ngày trước. Chiếc bánh kem màu trắng có dòng chữ “Happy birthday My love” được trang trí bằng những trái dâu tây đỏ tươi bắt mắt. Trên đường về, anh ghé qua một cửa hàng hoa đầu ngõ, cẩn thận chọn những bông hoa hồng đẹp nhất rồi thắt nơ thành bó. Em vốn không thích gói hoa hồng bằng giấy bóng bởi như thế sẽ làm mất đi vẻ tinh khiết của những đóa hoa và vẻ hoang dại, mạnh mẽ của những mũi gai. Hoa hồng vốn biểu tượng cho tình yêu, nhưng tình yêu sẽ không vẹn nguyên ý nghĩa nữa nếu nó bị mất đi cả sự dịu dàng, thanh khiết cũng như sự mãnh liệt, cháy bỏng. Vậy còn gói giấy bóng nó làm gì? Anh vẫn cười về triết lý đó của cô. Và thế là từ đó đến nay, lần nào tặng hoa hồng anh cũng không dùng giấy bóng.

Hôm nay là sinh nhật em, sinh nhật người con gái anh yêu tròn 20 tuổi. Một cột mốc quan trọng với cô, cũng như với cả hai người. Anh đã đặt bàn ở một nhà hàng và chuẩn bị tất cả mọi thứ.Bánh kem, hoa hồng, bóng bay, cappuchino nâu mà cô thích. Anh còn nhờ nhà hàng chuẩn bị cả những bài hát gắn liền với chặng đường tình yêu của hai người. Từ bài hát của ngày tình cờ quen nhau trong một tiệm coffee, đến giai điệu da diết của Forever ngày anh tỏ tình dưới nắng, đến những bài hát quen thuộc cô vẫn hát để an ủi mỗi khi anh thấy buồn… Anh tin là cô sẽ vui, và hiểu rằng với anh, cô quan trọng và ý nghĩa như thế nào. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, anh đang chờ cô tới.

Thời gian trôi. 8h, 8h30, rồi 9h tối… cô vẫn chưa tới. Anh bấm số gọi thì chỉ thấy điện thoại tắt máy. Hốt hoảng, nghĩ rằng chuyện chẳng lành, anh lái xe về thẳng nhà cô. Anh bấm chuông liên tục mà không ai trả lời. Mặc trời đang mưa, anh vẫn đợi mãi. Ngôi nhà vẫn im lìm trong bóng tối, không ánh đèn. Anh lo lắng liên lạc cho bạn bè cô, không một ai biết cô đang ở đâu. Anh về nhà mà lòng như lửa cháy.

Nhiều ngày sau đó, anh vẫn không có tin tức gì của Ly. Khánh tìm cô ở khắp mọi nơi, hỏi thăm tất cả mọi người, đến những nơi cô có thể đến những không hề thấy bóng dáng của cô. Cô bỏ đi mà không một lời từ biệt, không một lý do, cứ như thể có một cơn gió nào đó đã cuốn cô đi vậy… Có chuyện gì xảy ra mà cô không cho anh biết? Hay anh đã làm gì sai, đã gây ra lỗi lầm gì mà cô lại nỡ đối xử với anh như thế?

Nỗi nhớ dày vò anh mỗi đêm. Nỗi lo lắng cho cô chồng chất nhiều thêm từng giờ, từng phút. Một người bỏ đi biền biệt, không một vết tích. Một người khổ đau ở lại, bàng hoàng, ngậm ngùi, chua xót cùng nỗi đau.

Và cho đến bây giờ, đã một năm trôi qua. Cô vẫn không về…

Gặp lại anh

Tầng thượng gió lạnh, cô hơi run. Cơn mưa đưa Ly trở về với những tháng ngày trước, hồi ức quay lại, những tháng ngày mà cô chưa bao giờ quên.
Sinh nhật lần thứ 20.
_ Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau chứ nhỉ?
_ Sao em phải làm thế? – Cô tinh nghịch.
_ Vì ngày này 20 năm trước, một nửa cuộc đời anh đã được sinh ra. – Giọng nói anh ấm áp.
_ …
_ Chúc mừng sinh nhật tình yêu của anh. Anh yêu em!

Khánh của cô luôn ngọt ngào như thế. Cô thấy mình là người con gái may mắn vì đã yêu anh, và được anh yêu. Một chàng trai luôn có hình ảnh cô trong ánh mắt, chàng trai luôn làm cô trở nên đặc biệt trong chính tình yêu của mình. Từng giây, từng phút bên anh, cô luôn tìm thấy chính con người mình, cô được sống với những gì vốn có và an bình với những gì cuộc sống đã mang cho. Phải chăng, tất cả chỉ cần có thế…

Tối hôm đó, từ phòng tắm bước ra, Ly bỗng thấy đầu óc mình choáng váng. Cô nghĩ có lẽ suốt ngày hôm nay đi dưới mưa nên mình đã bị cảm sốt. Nhưng, máu mũi bắt đầu chảy thành từng vệt đỏ thẫm. Cô hoảng hốt. Bỗng, mọi thứ xung quanh cô quay cuồng, rồi biến thành một màu đen u tối. Cô lịm đi.

Cô không biết mình đã nằm như thế bao lâu. Mở mắt ra, cô thấy cơ thể mình lạnh toát. Cái màu trắng nhức mắt đến rợn người của bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng khó chịu bay xộc thẳng vào mũi. Cổ tay ê ẩm vì những mũi kim, dây chuyền chằng chịt. Bác sĩ đưa cho cô tờ giấy xét nghiệm. Chuyện gì xảy ra sau đó, cô cũng không còn nhớ nữa. Kí ức chỉ loáng thoáng hai hàng nước mắt lăn dài trên má, đôi môi khô khốc, và tờ giấy nhập nhòe ba từ “ung thư máu”…

Cô quyết định không cho Khánh biết sự thật này mà sẽ tự mình chiến đấu với bệnh tật. Cô không muốn vì cô mà anh phải mang thêm một gánh nặng, vì cô mà thêm một người nữa phải phiền lòng. Thời gian chắc sẽ không còn nhiều, cứ để anh giữ cho mình những hình ảnh đẹp nhất của cô… Cô không muốn anh thấy mình mỏi mệt, tiều tụy dần vì hóa chất, vì thuốc men…

Và thế là cô xa anh…
Những ngày trong bệnh viện, cô thấy mình rã đi… Những đớn đau của mỗi lần xạ trị, những ngày huyết áp tụt dần rồi trái tim mệt dần đi… Những cơn quặn lòng vì nỗi nhớ như đang thiêu đốt, những giọt nước mắt chảy ngược vào trong… Những cơn ác mộng rình rập mỗi đêm, khao khát sống như ngày càng bị dập tắt… Nhưng cô vẫn cố, vẫn gồng mình để vượt qua… Chỉ vì yêu anh, chỉ vì muốn được gặp lại anh khi mình đã mạnh khỏe…

Một ngày mưa nhẹ

Tiếng gõ cửa làm cô thức giấc. Bước chân chầm chậm của ai đó bước vào phòng. Là Khánh! Là anh, là người con trai bấy lâu cô thương nhớ… Có phải là giấc mơ không? Làm sao anh biết cô ở đây mà tới…
Anh ôm cô vào lòng bằng tấ cả những yêu thương, những nhớ mong dồn nén… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt…
“Anh yêu em!”
Nước mắt anh rơi, như cơn mưa ngoài kia. Cơn mưa đong đầy những chua xót, những đớn đau của tháng ngày ly biệt…
Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt của anh. Sao cô không thể chạm được vào anh thế này. Người cô như bị rút đi hết sức lực, không thể cử động được nữa…
“Em yêu anh! Em nhớ anh!”
Cô như gào lên, như muốn xé toạc những ngăn cách bấy lâu nay, như muốn đốt cháy bao nhiêu nhung nhớmà cả hai cùng âm thầm chịu đựng. Nhưng anh đã không thể nghe cô nói được nữa rồi…

Buổi sáng đầu tiên của tuổi 22…

Người ta tìm thấy một cô gái khoác áo bệnh nhân nằm sóng soài trên tầng thượng của bệnh viện. Tấm áo cardigan thẫm đi vì máu. Những vệt nước mắt đã khô. Bàn tay buông lơi. Và trái tim đã chẳng còn đập nữa…


Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!



[H]truyện ngắn:Thu cạn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rỏ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
YÊU CẦU VIẾT TIẾNG VIỆT CÓ DẤU

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: GIẢI TRÍ :: CHUYỆN VUI CƯỜI-
/* Số lượt truy cập */