Anh à, anh cứ để em được sinh con đi, em hứa sẽ không bỏ rơi hai bố con anh đâu. Em tham lam lắm, em tham cả với thần chết, em sẽ chiến đấu với thần chết và chắc chắn thần chết sẽ phải thua em thôi…
Nhớ… một nỗi nhớ không đặt được thành tên…..Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Em luôn tự hào với bạn bè rằng mình là người đàn bà hạnh phúc khi bên em có một người đàn ông hết lòng như anh.
Em từng buồn thật nhiều khi thấy rằng cuộc đời không công bằng với em, em không có được những điều mà một người phụ nữ bình thường ai cũng có. Em lúc nào cũng yếu đuối mỏng manh, sống bằng cây bút và những trang sách, không thể làm những công việc nặng nhọc dù đó chỉ là những thứ mà những người phụ nữ khác họ cho là tầm thường. Em không thể tự mình đi xe máy, không thể tự mình lang thang trên phố, không thể tự mình bước lên một chiếc xe buýt để đi đâu đó…
Bất kỳ việc gì em muốn làm cũng bị hạn chế bởi em không thể tự mình đi. Dù em không phải là kẻ tàn tật tới mức không có một đôi chân hay mù đôi mắt, em có tất cả những thứ đó nhưng chúng lại không hoàn hảo, đôi chân quá ngắn và một trái tim quá mong manh đã hạn chế của em tất cả. Nhưng anh đã đến bên em và bù đắp cho em tất cả những điều đó. Anh đã đưa em đi tới bất kỳ nơi nào mà em muốn, dù ước muốn ấy chỉ trong lòng em thôi, không khi nào em phải nói ra nhưng anh biết hết.
Nhiều khi em tự hỏi tại sao anh yêu em…Đó là một câu hỏi ngu ngốc, dẫu biết là như thế nhưng em vẫn muốn hỏi bởi anh là một người đàn ông hoàn hảo, không chỉ trong mắt em mà trong mắt mọi người xung quanh. Một người đàn ông 1m70 khỏe mạnh đẹp trai, con một trong một gia đình gia giáo nề nếp, một chàng trai Hà Nội gốc nguyên chất. Một thầy giáo với công việc ổn định ở một trường chuẩn quốc gia… Tất cả những điều đó tạo nên ở anh một sức hút kỳ lạ và là một niềm mơ ước của nhiều cô gái.
Nhưng 6 năm rồi từ khi quen em, một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để anh hoàn thiện mình từ một chàng sinh viên ngây thơ trưởng thành là một người đàn ông hoàn hảo như hôm nay, anh đã luôn bên em, từng ngày từng ngày chiều theo mọi sở thích ngớ ngẩn của em, luôn mỉm cười chiều theo những mè nheo của em…. Tất cả những điều đó đã làm em thay đổi suy nghĩ – cuộc đời này thật công bằng đấy chứ.
Em không thấy bất công với em nữa anh à. Vì nếu để đánh đổi tất cả những thứ mà những người phụ nữ bình thường khác có được để ngày nào cũng rúc vào ngực anh ấm áp và bình yên thì em cũng chấp nhận một cách vui vẻ.
Ngày xưa khi chưa bước chân về nhà anh em sợ lắm. Sợ như một nỗi ám ảnh kinh hoàng cả trong những giấc mơ. Đã có lúc em nghĩ hay chúng mình chia tay nhau để em không phải đối mặt với gia đình anh, để không bị gia đình anh nhìn em bằng một con mắt vừa coi thường vừa thương hại. Đã có lúc em tự đặt mình vào địa vị của mẹ anh khi mà bà đã dành cả cuộc đời cho cậu con trai duy nhất, để kết quả đạt được sau hơn 20 năm là một cậu con trai hoàn hảo để bà luôn được ngẩng mặt lên mà tự hào.
Thế mà gì đây, cậu con trai quý tử đang đưa về cho mẹ một cô con dâu trong tương lai chỉ cao có 1m40, một cô gái mang khuôn mặt già dặn của một người phụ nữ nhưng lại mang một thân hình của một học sinh lớp 5, đi bên con trai mẹ như một chiếc đũa cả đặt cạnh một chiếc đũa ăn cơm. Dù cho học thức tương ứng nhau nhưng càng nhìn thì sẽ chỉ càng thấy buồn vì sao cô con dâu nhỏ bé thế, mong manh và rồi cháu mẹ sau này sẽ ra sao, liệu cô con dâu nhỏ bé ấy sẽ làm được gì, sẽ sinh đẻ ra sao, lại còn là gái nhà quê nữa.
Dù em cũng là con nhà gia giáo nhưng cách Hà Nội những 200 cây số ở một vùng rừng núi mênh mông mà mẹ chỉ biết đến qua sách báo. Ôi mênh mông, cái gì cũng mênh mông và mong manh kinh khủng. Và em sợ em sợ đôi mắt của mẹ anh, sợ nỗi buồn của bà, sợ sự thất vọng của bà biết nhường nào.
Nhưng quả thật số phận đã lại mỉm cười với em thêm một lần nữa, thay vào cái nhìn bất ngờ và thất vọng, mẹ anh đã đón em như đón một đứa con gái đi xa về thăm mẹ trong lần gặp đầu tiên. Mẹ tươi cười, vui vẻ và vô tư tâm sự dạy bảo em như dạy một đứa con gái, mẹ làm như thể em đã từng tồn tại trong nhà anh trong suốt những năm tháng qua chứ không phải là lần đầu tiên bước về, và mẹ coi như chuyện em nhỏ bé mong manh thế là chuyện mẹ đã biết từ lâu lắm rồi. Trong mắt mẹ không có chút gì là ngạc nhiên….
Em đã bật khóc, khóc từ trong tim khóc ra và không biết từ lúc nào nữa em đã mở lòng mình tâm sự với mẹ anh như chính mẹ em vậy. Bên bà em cảm nhận được sự bình yên ấm áp chứ không có chút gì là thương hại hay coi thường. Mọi nỗi sợ hãi trong em tan biến, giờ mỗi khi về nhà anh em háo hức vui vẻ như về chính nhà bố mẹ mình….
Thời gian trôi qua và giờ đây đến anh cũng phải ghen tỵ với em vì không biết tự khi nào bố mẹ anh coi em đương nhiên như một đứa con gái trong nhà khi cái gì cũng được chia đều cho cả anh và em. Chúng mình tự dưng giống như hai anh em ruột, khi chí chóe lừa việc nhà cho nhau bị mẹ mắng, khi em mách mẹ om sòm vì anh đòi chia tiền mừng tuổi mà mẹ mừng cho em, khi bố bảo có mảnh vải đẹp lắm bảo mẹ may cho hai đứa chúng nó mỗi đứa một cái áo, cái gì cũng bằng nhau không là tỵ nạnh….
Em biết để có được những điều đó không phải là đương nhiên nếu như anh không là người khôn khéo đứng giữa em và mẹ. Anh đã để em thật đẹp trong mắt mẹ anh, để em là một cô gái biết bù đắp những thiếu hụt về thể chất của mình bằng sự khéo léo và trí thông minh, là một cô gái chung thủy và biết yêu anh hết mình. Có thể sự thật em chỉ làm được một phần mười trong số đó nhưng anh đã làm mẹ tin mà bỏ qua tất cả những khiếm khuyết của em.
Anh là người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán trong mọi chuyện, nhưng em đã phải nhìn những giọt nước mắt của anh lăn dài trên má sau khi chứng kiến một bệnh nhân mắc bệnh tim qua đời vì sinh con. Anh đã khóc đã cầu xin em trong nỗi đau thắt chặt vào tim, trong sự đấu tranh giữa chữ hiếu và chữ tình.
“Em à! hay mình không sinh con nữa, anh thấy mong manh quá anh sợ mất em, nếu em vẫn quyết định sinh con thì em đẻ em phải nuôi chứ anh không nuôi con hộ em đâu. Anh chỉ làm bố nó thôi chứ anh không làm mẹ nó hộ em đâu. Nếu em lừa anh sinh con rồi em ra đi mãi mãi anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, anh sẽ hận em suốt đời. Hay chúng mình cứ giả vờ có con giả vờ là em mang bầu rồi đến đúng ngày đúng tháng anh sẽ mua một đứa con về cho em để mọi người nghĩ rằng đó là con em sinh ra. Anh chấp nhận mang tội đại bất hiếu với gia đình dòng họ chứ anh không thể để mất em vào tay thần chết chỉ vì con”…
Những lời anh nói như nhỏ máu trong tim em, người đàn ông của em à, tại sao chứ tại sao anh lại yêu em nhiều đến thế để em càng đau khổ và không thể rời xa anh được. 6 năm yêu nhau anh là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của đời em. Anh cũng thế, tình yêu của chúng mình quá đẹp và quá thánh thiện tới mức nhiều người ghen tỵ. Phải chăng trời cũng ghen với 1 tình yêu quá trọn vẹn của hai đứa mình để rồi trời không tha cho em khi bắt em phải mang trong mình căn bệnh tim quái ác này để cơ hội có con của chúng mình là quá mong manh.
Nhưng anh à, anh cứ để em được sinh con đi, em hứa sẽ không bỏ rơi hai bố con anh đâu, em tham lam lắm, em tham cả với thần chết, em sẽ chiến đấu với thần chết và chắc chắn thần chết sẽ phải thua em thôi. Anh vẫn bảo em là kẻ ngang bướng và nghị lực mà, tội gì em phải sinh con ra rồi xa nó chứ, con em cơ mà. Em sẽ chăm sóc nó và bên nó cho tới khi nó trưởng thành, lúc đó em còn chăm cả cháu nữa chứ.
Và em chả dại gì mà rời xa anh đâu, bởi bên anh em luôn được bình yên và hạnh phúc luôn được cưng chiều mè nheo muốn gì được đấy, vậy thì tội gì em phải xa anh, phải không nào. Anh cứ yên tâm nhé em hứa đấy.
Em sẽ là mẹ của con anh, ngoài em ra em không cho phép ai được làm điều đó. Em tham lam và ích kỷ vậy đấy anh à. Anh hãy tin em nhé em không muốn anh là người con bất hiếu của dòng họ và em muốn em phải có con với người đàn ông em yêu.
Chính anh đã là người cứu em thoát khỏi tay thần chết cách đây 6 năm nếu như lúc đó anh không đi bên em, không mang đến cho em một tình yêu diệu kỳ như thế thì em đã buông xuôi tất cả rồi.
Anh hãy chiều em thêm 1 lần này nữa thôi anh nhé, hãy tặng cho em món quà của sự sống thêm một lần nữa. Hãy để em được sinh con dù đó là một cuộc chiến nhưng em hứa em sẽ là người chiến thắng bởi sau em luôn có anh và tình yêu anh dành cho em.và em muốn anh là người đàn ông đáng được hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn.