Hy vọng ở một nơi nào đó, hay đến ngày nào đó, em có thể đọc được những dòng tâm sự của tôi.
Tôi và em quen nhau rất tình cờ. Ngày ấy khi còn trong quân đội, tôi phải nằm viện vì bị đau chân không thể đi lại được. Lúc đó đã rất tuyệt vọng và bảo với em gái của mình “Em có số điện thoại của ai không? Cho anh đi, anh muốn làm quen và nói chuyện trong thời gian này”. Rồi em gái cho tôi một số điện thoại của người mà tôi chỉ biết qua chứ chưa bao giờ gặp hay nói chuyện. Ngày ấy tôi còn nhát lắm và điện thoại cũng mới bắt đầu được sử dụng nhiều. Lúc đầu tôi không dám nhắn tin hay gọi cho em vì tôi sợ nếu em không cho làm quen khi đó tôi sẽ còn tuyệt vọng hơn. Nhưng cuối cùng tôi cũng bạo gan thử nhắn tin cho em xem như thế nào. Tôi đã nhắn “Em! Cho anh làm quen nhé, được không nhỉ….hì hì”. “Vâng ạ. Không sao anh ạ. Anh có thể làm quen với em mà” – em đã nhắn lại cho tôi.
Tôi đã rất hạnh phúc khi bước đầu được em đồng ý như vậy, tôi thấy yêu đời hơn, và chân tôi như bớt đau hơn. Rồi thời gian trôi qua, tôi và em nhắn tin trò chuyện với nhau, chia sẻ với nhau, nhưng chúng tôi chỉ nhắn tin và chưa bao giờ nói chuyện qua điện thoại.
Đến một hôm, em vô tình nhắn tin cho tôi: “Mày là Phương à…! Dám trêu tao hả, mày cũng được đấy”… Lúc ấy tôi cũng chỉ “Ah…uhk…” rồi chúng tôi nói chuyện với tư cách là hai người bạn gái rất thân thiết. Những ngày sau đó tôi vẫn lấy danh nghĩa là Phương- bạn của em. Thi thoảng em có điện thoại cho tôi, nhưng tôi không dám nghe vì sợ bị lộ. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến,t ôi không thể giấu mãi thân phận của mình, hôm đó tôi cho anh trung đội trưởng mượn điện thoại… Thật không may mắn cho tôi, đúng lúc đó em lại gọi cho tôi, và anh trung đội trưởng bất ngờ nghe máy… Một giọng rất dễ thương cất lên: “Alo! Phương à, mày đang làm gì thế?”.
Đầu máy từ số điện thoại của tôi cất lên… “Phương nào! Em nhầm máy rồi, đây là số điện thoại của Nam”.
Em đã không nói gì nữa rồi tắt máy. Anh trung đội trưởng sang phòng tôi đưa điện thoại và bảo “Có em nào ấy, gọi hỏi là Phương à, anh bảo là không của Nam”… Tôi lúc ấy chỉ có thể thốt lên rằng “Thôi chết em rồi! Anh hại em rồi đấy, em nói dối cô ấy là Phương-bạn của cô ấy”… anh chỉ huy chỉ biết im lặng và bảo tôi là anh có biết như vậy đâu, ai bảo em không dặn anh trước. Tôi đã bắt đầu buồn, và chờ đợi xem cô ấy bảo lại tôi như thế nào.
Tôi không thể có được em, tôi đã mất em như thế.
Một tin nhắn chát chúa được gửi cho tôi: “Đồ khốn nạn, dám lừa tao hả”… Tôi chỉ ú ớ nhắn tin lại “Anh xin lỗi em nhé! Anh không cố ý như vậy đâu, tại em nhầm anh là bạn em nên anh mới như vậy…”
“Xin lỗi cái con khỉ, tao không thích loại người như mày. Làm gì có kiểu con trai như vậy chứ…”
Tôi cũng rất nóng tính, và tôi nhắn tin cho em ấy: “Uh! Tao thích như vậy đấy, mày làm gì được tao nào, mày muốn sim này không dùng được không?”. Em cũng nhắn tin lại cho tôi: “Uh! Tao thích như vậy đấy… mày có trình thì thử làm xem nào, tao thách mày dám làm đấy”…
Rồi cứ thế một thời gian sau đó tôi và em nói chuyện như vậy, toàn xưng tao mày… Nhưng người ta bảo “Ghét của nào trời trao của ấy… Ghét nhau nhiều thì có ngày sẽ thích nhau…”, tôi thấy đúng thật, tôi bắt đầu thích em. Trái tim tôi thấy rung động, tôi thấy nhớ em khi em không nhắn tin cãi nhau với tôi. Ngày nào tôi và em cũng nhắn tin cho nhau, nhưng chỉ là những tin nhắn cãi nhau xưng tao-mày. Những câu chuyện ấy cứ trôi qua theo từng ngày, và tôi cũng được gặp em vào một ngày thật tình cờ. Chúng tôi đã nhìn lại vấn đề, thay đổi cách xưng hô và bắt đầu tháng ngày đẹp như mơ… Tôi bắt đầu nói tôi thích em. Em làm tôi thay đổi toàn diện… chúng tôi cùng nhau chia sẻ cuộc sống và tôi vẫn bảo em là chuyện của cả hai giống như cổ tích, nó giống hệt bộ phim “Lập trình trái tim” em à…
Thế rồi chuyện mà không ai thích cũng đã xảy ra, tôi và em là anh em họ hàng xa với nhau, chắc tại anh em cũng xa nên tôi và em không biết điều này. Nhưng ở vùng quê êm ả vẫn thường như vậy, dù là anh em xa nhưng chúng tôi cũng bị gia đình biết, tôi cũng rất thất vọng về điều ấy. Tôi không muốn mọi người nghĩ như thế này thế kia nên đã đồng ý không dành tình cảm của mình cho em nữa. Tôi cũng rất buồn và ít tâm sự với em hơn, đến một hôm em nhắn cho tôi và hỏi tôi:
“Anh… Em mới chuyển ra ở trọ cùng hai em xinh lắm, anh muốn em giới thiệu cho anh không?”
“Có..! Vậy giới thiệu cho anh đi” – Tôi đã trả lời tin nhắn như vậy.
“Anh là đồ tồi, đồ ngốc, tình cảm anh dành cho em là như vậy à? Em biết tình cảm của anh như thế nào rồi”.
“Thực ra mình có anh em quái gì đâu chứ, mà có anh em thì cũng xa tít mù tắp rồi”…
“Anh đừng bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho em nữa nha…”
Tôi chỉ biết nói xin lỗi em. Có lẽ tôi quá yếu đuối, tôi không vượt qua được những cái gì mà tôi có thể vượt qua. Tôi không thể có được em, tôi đã mất em như thế. Em là một người cá tính, học một trường top đầu, còn tôi chỉ là một người lính thôi, trong tay không có gì. Chúng tôi vẫn nói chuyện nhưng em bảo không được nói chuyện yêu em nữa. Em vẫn luôn quan tâm tới tôi, gặp nhau chúng tôi vẫn trò chuyện vui vẻ, vẫn hay cãi nhau, một khoảng thời gian đẹp đẽ cứ như thế trôi qua, tôi muốn nói là “anh yêu em” nhưng tôi lại không dám nói. Thời gian trôi qua, tôi không còn được trong quân đội nữa, tôi đã ra quân và lại tay trắng, nhưng tôi vẫn thực sự hạnh phúc khi em luôn bên tôi động viên bởi vì em học rất giỏi nên tôi cũng hứa sẽ là cố gắng. Tôi lao đầu vào ôn đại học với hy vọng sẽ ít nhất không thua kém em. Trong lúc học ôn thì cô ấy cũng dạy kèm tôi rất nhiều, tôi mất 3 năm trong quân đội nhưng chỉ được ôn đại học trong 2 tháng, điều kỳ diệu cũng đã đến, bao nhiêu công sức của tôi và em cũng đã đền đáp, tôi đã đỗ đại học, và hiện tại tôi đang học năm cuối. Tôi đã làm em buồn rất nhiều, em đã thất vọng về tôi, bây giờ em đã xa tôi thật rồi, lâu rồi tôi không được gặp và nói chuyện với em. Hy vọng ở một nơi nào đó, hay đến ngày nào đó, em có thể đọc được những dòng tâm sự của anh.