Kịch tính nằm trong hành động được thực hiện đột ngột, ngay từ các phút đầu tiên, khiến một tâm trạng đọc đang lơ là (có thể) phải giật thót, cuốn theo những dòng chữ kế tiếp. Câu chuyện xoay quanh một địa điểm – nơi tình yêu đã lớn lên, suýt nữa đã mất đi rồi bỗng tái sinh – khiến người ta phải băn khoăn hỏi: Định mệnh của tình yêu đến từ những tình cờ đẹp đẽ hay thuộc về gắng gỏi cần được trân trọng của xúc cảm?
====
- Tại sao lại kéo anh ra đây?
- Vì em không muốn anh mất mặt trước bạn bè.
Khương nhìn Minh một cách lạ lẫm. Minh không hề lớn tiếng nhưng từng chữ nhả ra một cách sắc lạnh. Sao lại xui xẻo gặp Minh ở đây chứ? Lại còn bị Minh lôi xềnh xệch khỏi bàn trước ánh mắt ngạc nhiên của Vân cùng đám chiến hữu. Khương ngước nhìn Minh một cách căng thẳng rồi luống cuống né tránh ánh mắt Minh đang xoáy thẳng vào mình. Đang suy tính đường rút cho êm thì Minh lên tiếng, giọng vẫn rất nhẹ nhàng:
- Em chưa bao giờ hỏi anh tại sao trong bất cứ điều gì, phải không? Dù anh nói nhớ em và to tiếng với em ngay lúc đó, em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù anh hẹn em nhưng anh quên béng mất, em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù đêm trước anh gọi điện bảo rằng anh thương em nhưng qua sáng hôm sau, anh không nghe điện thoại của em, em vẫn không hỏi anh tại sao.
Khương sững sờ. Thậm chí Khương còn chưa bao giờ thắc mắc việc Minh luôn không đòi hỏi một sự giải thích rõ ràng như những cô gái bình thường khác.
- Em chưa bao giờ hỏi anh lý do không có nghĩa là em không cảm thấy mình xúc động vì những điều đó. Em không hỏi vì chúng ta chưa là gì của nhau cả. Mỗi người đều có lý do riêng của mình và em tôn trọng sự riêng tư đó của anh. Dù em biết anh làm thế chỉ vì em không có ký lô nào trong mắt anh hết. Nhưng không phải vì chúng ta không là gì của nhau mà chúng ta có thể đối xử với nhau theo cách tệ hại nhất, đúng không? Em đã luôn tôn trọng anh hết mức có thể. Nhưng em không phải là một người cao thượng và lòng kiên nhẫn của em chỉ có giới hạn. Nên nếu từ bây giờ, em có gây cho anh bất cứ tổn thương nào thì không phải lỗi do em mà là do anh.
Một chị phục vụ bưng khay nước đi lướt ngang chỗ Minh. Minh ngưng nói, gọi giật lại:
- Chị này, ly trên khay của chị là nước gì thế?
Thoáng chút ngạc nhiên nhưng chị phục vụ vẫn nhã nhặn:
- Chỉ là nước lọc thôi, chị ạ
Ngay lúc Khương còn chưa kịp hiểu ra Minh định làm gì thì cả ly nước đã được Minh hất gọn vào mặt Khương. Choáng váng mặt mày, chưa kịp nổi giận thì Minh đã tiếp:
- Đừng nổi nóng với em vì tâm trạng em hiện giờ chẳng khá hơn anh là mấy.
Minh vừa khóc vừa rút khăn giấy trong túi xách:
- Em chỉ còn một chiếc thôi, chúng ta chia nhau nhé!
“Roạt!”, dúi nửa mảnh khăn giấy vào tay Khương, giọng Minh lạc hẳn:
- Em sẽ không khóc vì anh thêm một lần nào nữa. Em cũng không mong gặp lại anh. Chúc anh mọi điều tốt đep nhất!
Minh quay đi như chạy. Mọi việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Khương như kẻ mộng du. Đến lúc Khương sực tỉnh và cuống cuồng chạy ra cửa, bóng Minh đã mất hút.
***
Ngày… tháng… năm…
Chào anh!
Có lẽ chưa bao giờ mình đối diện với nhau khó khăn đến vậy, phải không? Anh yên tâm. Mọi việc với em vẫn bình thường. Em không đổi số sim, chỉ là em tắt điện thoại, bỏ vào hộc tủ. Những ngày này nhìn thấy điện thoại, em sợ sẽ vứt nó ra đường mất. Em không gặp anh không phải em giận hay tránh né gì cả. Chỉ là nếu gặp nhau không biết nói gì thì không gặp sẽ tốt hơn.
Em không chối bỏ rằng em vẫn còn nghĩ đến anh nhưng để bắt đầu lại mọi thứ thì thật không đơn giản. Anh đừng hỏi em làm sao để em có thể tha thứ cho anh. Giá mà em biết được điều đó!
Anh có tin định mệnh không, Khương? Nếu không biết phải bắt đầu thế nào, chúng ta hãy để nó thật tự nhiên. Nếu một ngày nào đó, mình tình cờ gặp lại nhau, em sẽ không buông tha anh đâu. Em sẽ bám anh đến suốt đời. Còn bây giờ cứ thế nhé…
Minh đọc đi đọc lại mail hàng chục lần trước khi nhấn nút send. Cái click chuột như dấu chấm bút bi tròn xoe người ta đặt xuống khi cần kết thúc một điều gì. Khẽ xoay người lấy hộp Pop Tip. Minh thong thả cho cả nhúm kẹo vào miệng. Vị the ngọt thanh thanh nhanh chóng chuyển thành cay xè lưỡi. Cũng như Khương vậy. Vẻ lành lạnh, bất cần khiến Minh say nắng ngay lần đầu chạm trán nhưng khi Khương yêu Minh một tình yêu cũng bất cần không kém, Minh nghiệm ra hết thảy đàn ông mang bộ mặt lạnh lùng trên đời đều không đáng nhận cho dù chỉ một cái liếc mắt. Nhưng Minh vẫn yêu Khương. Một tình yêu nghịch lý và mải miết chảy với những nghịch lý đó, bỏ lại Minh bên đưởng, mệt mỏi và bất lực. Thốt nhiên, Minh bật cười khan khi mường tượng thái độ của Khương lúc mở mail. Để xem, sẽ là một cái búng tay “tách”, một cái nhếch mép khinh khỉnh và một câu hỏi trống không: “Định mệnh là cái quái gỉ chứ?”. Những gì tiếp theo sẽ còn đáng để gạt bỏ hơn, ắt hẳn Khương sẽ bấm ngay số của một cô nàng nào đó. Uể oải với tay tắt màn hình vi tính. Minh ngã lăn người xuống nệm, vùi đầu vào gối. Những viên Pop Tip tan dần vào đầu lưỡi, đắng chát.
***
Chiều thứ bảy. Mưa. LaMode đông nghẹt người. Ướt lướt thướt như chuột lột. Minh vất vả chen vào chiếc bàn trống duy nhất sát cửa sổ. Môi va lập cập trong tiếng máy lạnh vù vù. Gọi một ly sinh tố kem, Minh ngả người nhấm nháp từng muỗng. Lạnh buốt cả răng. Minh nhướn mắt nhìn quanh. Từng cặp, từng cặp, ngồi chụm đầu. Thèm có Khương quay quắt! Khương không liên lạc gì với Minh kể từ mail ấy. Minh không bất ngờ nhưng xót xa. Để rồi chiều thứ Bảy mỗi tuần, Minh lại phóng xe lên LaMode đều đặn như một người nghiện thuốc. Để làm gì? Chẳng làm gì hết! Không phải bất cứ việc gì cũng cần một lý do. Đôi khi, người ta hành động mốt cách vô ý thức chỉ vì một thói quen không đáng có
- Chào em! Anh có thể ngồi đây được không?
Minh lơ đễnh ngước lên rồi giất phắt mình như vừa bị sét đánh. Là Khương. Phải cố gắng lắm Minh mới không đưa tay dụi mắt như một con bé ngớ ngẩn. Là Khương thật. Dáng vẻ rắn rỏi và làn da sạm đen hơn nhưng cái vẻ bất cần thì không lẫn đi đâu khác. Phớt lờ đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên Minh đang cố giấu nhưng không thể, Khương điềm tĩnh kéo ghế ngồi cạnh Minh, gọi một ly cà phê và lặng lẽ rít thuốc.
- Anh đã mất thời gian rất lâu mới nghĩ ra được em có thể sẽ đến LaMode –Khương lên tiếng.
- Anh có thể xem như chúng mình tình cờ gặp nhau thì chẳng phải giải thích gì cả – Minh bướng bỉnh nói cứng, mặc kệ trái tim nhỏ bé cứ như muốn nhảy ra ngoài.
- Và em sẽ tin sao? – Khương nháy mắt.
Minh im lặng thay cho câu trả lời. Khương cũng im lặng, dõi mắt nhìn quanh rồi đột ngột quay sang Minh, buông một câu hỏi lấp lửng:
- Lời tỏ tình lãng mạn nhất là khi nào?
Minh tỏ vẻ nghĩ ngợi, chừng như đang thắc mắc sao tự dưng Khương lại hỏi câu ấy. Nhấp môi một chút sinh tố. Minh lấy lại giọng nhẹ nhàng như cố hữu:
- Là khi người con trai nói yêu người con gái ở nơi lần đầu họ đã gặp nhau.
- Ngốc ngếch quá! – Khương bật cười.
- Ngốc sao anh còn đến đây? – Minh hơi phật ý.
- Không – Khương vội giải thích – ý anh là anh quá ngốc khi mất đến 3 năm chỉ cho một câu nói của em.
Minh nhìn Khương liếm môi tinh nghịch:
- Không phải ngốc! Chỉ tại anh không yêu em bằng Stacraft!
Khương đau khổ ôm đầu:
- Em cũng ngộ thật đấy! Sao lại lựa ngay lúc anh đang “sống chết” mà phán câu ấy?
- Chả tại sao cả! Tại thích thế! Còn anh? Từ nhà Anh đến LaMode đi mất ba năm à? – Minh lườm Khương một cái sắc lẻm.
- Đi thì không nhưng nhớ ra để đi thì mất 30 năm còn được. – Khương cười mỉm.
- Anh bị bệnh “cá Dory” chắc – Minh vẫn không buông tha.
- Đừng mỉa mai anh! Khương thở dài rồi ngước nhìn Minh một cách khiêu khích, trên môi vẫn mim mỉm một nụ cười tinh quái – Em có biết khi đọc mail của em, anh trông thế nào không? – Khương sửa tư thế – Anh đã búng tay như thế này này, nhếch mép như thế này này, trông dễ ghét lắm! Anh cứ tự hỏi sao em lại dở hơi thế, định mệnh là cái quái gì chứ! Và ngay sau đó, anh bật phone gọi cho… cho ai thì giờ anh cũng chẳng nhớ. Sau đó thì cũng còn rất nhiều người…
Khương dừng lại một chốc như để tìm kiếm chút ghen tuông nơi Minh nhưng Minh vẫn tỉnh queo, nhón một viên đá bé xíu cho vào miệng rồi ngước nhìn Khương bằng ánh mắt vô tư nhất.
- Anh biết em không thích nghe những chuyện này – Khương tiếp tục với một vẻ mặt tội lỗi, pha chút thất vọng – Có thể em cho rằng anh bào chữa nhưng thật sự lý do duy nhất để họ xuất hiện bên cạnh anh là để cho anh biết anh yêu em nhiều hơn anh vẫn nghĩ. Anh biết anh phải đi tìm em chứ không thể ngồi chờ định mệnh được. Anh đã đi rất nhiều nơi nhưng còn LaMode, em phải thông cảm cho anh. Từ lúc quen nhau đến lúc em bỏ anh đi, mình đến LaMode có mỗi một lần. Làm sao anh nhớ ngay ra được? Mất ba năm là vì thế đấy!
Minh vẫn điềm nhiên khua muỗng vào thành cốc, hếch mũi lém lỉnh:
- Vậy em có nên gặp các cô ấy để cảm ơn không nhỉ?
- Nếu em đủ can đảm? – Khương bật cười sảng khoái, bẹo má Minh âu yếm – Tình yêu không có chỗ cho hai từ “công sức”, anh kể em nghe không phải để em tội nghiệp anh – Anh muốn em hiểu rằng chúng ta có thể tạo ra định mệnh…
- Còn một điều bé tẹo này nữa! – Khương lúng túng gãi đầu – Em còn nhớ lần đầu chúng ta quen nhau do cụng đầu trước cửa toilet ở chỗ này không? Khi nãy, anh đã đứng chờ em trước cửa toilet mất nửa tiếng mới sực nhớ ra làm gì có cô gái nào thiếu lãng mạn đến mức đứng trước toilet để nhớ người yêu nhỉ! Anh vội chạy đi tìm em ngay, may mà còn kịp!
Minh cúi đầu tủm tỉm cười, chút tự ái trẻ con khiến Minh không muốn Khương biết mình đang hạnh phúc đến thế nào. Nhưng Khương nhìn thấy hết. Khi yêu, người ta không nhìn bằng mắt mà nhìn bằng trái tim. Khẽ mỉm cười, Khương dụi tắt thuốc, nâng mặt Minh lên, áp tay vào đôi má đang ửng hồng:
- Em đã nói nếu mình gặp lại, em sẽ ở bên anh mãi mãi, phải không? Dù bây giờ em đổi ý, anh cũng sẽ không buông tha em. Anh sẽ bám theo em đến suốt đời… – Em có biết định mệnh là gì không Minh? Định mệnh là cho người yêu mình một cơ hội.