“Ký ức” – hai chữ này thường gợi cho tôi những áng buồn man mác, hơn là vui tươi sáng láng. Và trong chúng ta hẳn ai cũng từng ao ước được quên hoàn toàn, được cắt bỏ một phần trí nhớ để những bước tiếp theo bớt nặng nề. Nhưng liệu xóa đi được sẽ tốt hơn chăng? Ký ức, dù có buồn cách mấy thì đấy cũng chính là nền tảng “xây” bạn trở thành mình của ngày hôm nay.
Cùng đọc nào các bạn
TỈNH GIẤC
Tôi tỉnh dậy. Đầu óc nhẹ tênh và rỗng không. Tôi không nhớ được gì nữa. Cái cảm giác mất sạch dữ liệu trong đầu thật thanh thản và quyến rũ. Nó giống như khi bạn format lại toàn bộ cái ổ cứng để rồi máy tính của bạn lại như mới vậy. Tôi thấy sảng khoái vô cùng. Nhưng cái sảng khoái đó không phải là cảm giác duy nhất. Còn một cảm giác nữa, mạnh hơn, cảm giác trống trải. Như thể đang đứng giữa một căn phòng rất nhiều cửa sổ nhưng bên ngoài cửa sổ lại trắng toát không có gì cả vậy. Tôi cũng không dám ngồi dậy nữa. Bởi tôi nghĩ nếu tôi ngồi dậy, tôi sẽ đổ mất bởi cảm giác phi trọng lực. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này rất quen thuộc nhưng tôi không nhớ ra được. Căn phòng chừng 16m2. Cửa ra vào và 2 cái cửa sổ đều làm bằng nhôm kính màu vàng. Tôi đang nằm trên một cái bàn lớn sát bên cửa sổ thứ hai và đối diện cửa ra vào. Cái cửa sổ thứ nhất chiếm gần trọn một bức tường. Bên ngoài cửa sổ chẳng có gì ngoài bầu trời xanh vắt. Không có một ai trong phòng. Tất cả đều yên tĩnh đến ngạt thở. Tôi nhắm nghiền mắt để bắt đầu phục hồi dữ liệu. Đầu tiên, tôi muốn phục hồi lại tên, tuổi của chính mình đã.
Tôi là ai? Tôi đang cố nhớ tên mình. Phải rồi, trong túi quần đang cộm của tôi có lẽ là một cái ví. Tôi sẽ lấy nó để tìm lại tên mình. Tôi nghiêng người định thò tay ra phía sau thì một gương mặt hiện ra. Tôi giật nảy mình. Rõ ràng ban nãy tôi còn thấy trong phòng không có ai kia mà? Khuôn mặt không quen nhưng cũng không quá xa lạ.
- Anh dậy rồi à?
- Vâng! Cô là…
- Em là Minh Như – nhân viên ở đây! Em ngồi ngay dưới chân anh nên anh không biết đấy thôi.
- Đây là đâu?
- Đây là trung tâm Biên Tập Ký Ức.
- Tại sao tôi ở đây?
- Vì anh là khách hàng của tụi em!
Cô gái có nước da trắng, đôi mắt to màu nâu xám, tóc uốn lọn sóng to và không quá dài. Cái trán cao nhìn rất bướng bỉnh. Nói chung là nhìn cô tôi rất có thiện cảm. Cô đỡ tôi dậy để tôi tựa lưng vào tường. Pha cho tôi một cốc Milo, vừa pha vừa tóm tắt lại lý do vì sao tôi vào đây.
TRUNG TÂM BIÊN TẬP KÝ ỨC
Tháng 4 năm 2011, hôm ấy nhằm ngày 15, khách hàng nam mang tên Thức – Trịnh Vũ Thức, 21 tuổi, tìm đến Trung tâm Biên Tập Ký ức với đề nghị được biên tập lại ký ức. Lý do: Muốn sống gọn hơn, không mất thời gian cho những điều vô bổ. Anh đề nghị được chỉnh sửa lại ký ức, cắt bỏ toàn bộ phần ký ức liên quan đến bạn gái cũ của anh ta. Nhân vật này đã gắn bó với anh ta trong suốt 3 năm. Trong hồ sơ lưu, nhân vật này đã bị xóa tên và chỉ được biết đến bằng mã số D-0201. D. không phải là tên của cô ấy. D. là Delete. 0201 là mã số ký ức. Vì thế, mặc dù khi đọc mã số D-0201, cảm giác nhói đau của khách hàng Trịnh Vũ Thức là không đủ cơ sở để cho rằng ký ức về cô bạn gái đó còn tồn tại. Khách hàng đã chấp nhận những điều khoản cam kết được đưa ra từ trung tâm về những biến chứng có thể xảy ra trong phần đời còn lại của anh. Trung tâm cắt cử nhân viên Lê Minh Như làm nhiệm vụ hỗ trợ kỹ thuật trong quá trình phục hồi và hoàn chỉnh lại ký ức mới sau khi đã được chỉnh sửa.
- Ra thế! Chắc hẳn trước đó, tôi đã có một tâm trạng rất tệ.
- Vâng, anh đã có một khoảng thời gian rất tệ sau khi chia tay với cô gái đó.
- Cũng tốt! Dịch vụ biên tập cuộc đời quả là một thành tựu y học đáng giá. Liệu tôi còn phải chi trả thêm khoản tiền nào nữa không?
- Không, thưa anh! Đây hoàn toàn là việc làm tự nguyện giống như việc người ta hiến tặng các bộ phận trên cơ thể vậy.
- Nó đáng giá thế kia à?
- Vâng! Rất giá trị!
- Trung tâm của các cô sẽ làm gì với đoạn ký ức đó?
- Theo cam kết chung giữa anh với trung tâm của tụi em, sau 90 ngày kể từ khi được biên tập lại ký ức, nếu anh không quay lại để phục hồi, chúng em sẽ chiết xuất nó thành các nội tiết tố và bán lại cho những ai cần. Đoạn ký ức của anh rất có giá trị, em nhắc lại là nó rất có giá trị.
- Nội tiết tố?
- Vâng! Những cảm xúc từ nụ hôn đầu, tình cảm của anh dành cho cô gái ấy lẫn cả những cảm xúc ghen, nhớ, ham muốn… đại loại đoạn ký ức đó rất có giá trị về mặt cảm xúc. Chúng em đã chiết xuất lại thành những liều nội tiết tố riêng để bán lại cho những người có nhu cầu.
- Không lẽ nhiều người vô cảm đến mức cần phải tiêm nó?
- Vâng! Đó là những bọn–người–xám.
- Bọn–người–xám?
- Phải! Bọn–người–xám đầy rẫy ngoài cuộc sống. Họ là những kẻ vô cảm lâu ngày.
- Những người vô cảm tôi biết, song đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến cái tên: Bọn–người–xám đấy!
- Anh không biết cũng phải thôi, vì trước khi vào đây, chính anh cũng suýt gia nhập bọn–người–xám ấy.
- Tôi á?
- Vâng! Khi ấy anh đang mắc chứng bệnh Buồn–Chán–Đến–Chết–Được. Giai đoạn đầu của chứng này là việc anh bỏ bê tất cả mọi điều, chán nản, trống rỗng, không còn ham thích gì nữa, chỉ thấy buồn chán. Thường là bệnh từ các cú sốc tình cảm. Bệnh này sẽ tăng lên cấp độ 2, anh trở nên bất mãn và không hài lòng với chính bản thân mình và thế giới xung quanh. Người bệnh cấp độ này sẽ không ngừng chỉ trích chính bản thân mình lẫn mọi thứ diễn ra quanh mình. Họ sẽ thấy mọi thứ đều rất tiêu cực. Ngay cả việc người ta mời họ tham gia từ thiện họ cũng nghĩ rằng đó chỉ là trò mượn danh để kiếm tiền. Họ không tin vào việc những đồng tiền họ đóng góp có thể đến tay người cần. Họ mất lòng tin vào tất cả. Nghi ngờ và khó chịu với tất cả. Cấp độ 3, họ sẽ trở nên thờ ơ và bi quan với tất thảy. Thấy thế giới trở nên xa lạ và chẳng liên quan tới mình nữa. Hết cả giận dữ lẫn phấn khởi. Không còn vui hay buồn được nữa. Người ta quên khóc cười là gì. Rồi người ta sẽ trở nên lạnh lùng, không còn yêu thương được ai, kể cả chính bản thân mình. Họ có thể đâm chết một ai đó giống như việc họ tiện vung tay. Và họ có thể tự cắt tay mình chỉ để thử xem con dao có sắc hay không? Đại loại đến mức đó thì không còn chữa trị được.
- Cô làm tôi lạnh hết cả người rồi đấy! Thế lúc ấy, tôi đang ở cấp độ mấy?
- Anh ở cấp độ 2. May mà còn kịp. Tất cả chỉ vì anh bị một cú sốc tình cảm và không chịu chia sẻ với bạn bè.
- Vậy ra là thế! Thật may mắn cho cái thân tôi! Đoạn ký ức mà các cô đã đục bỏ ấy, quả là một liều thuốc độc kinh hoàng!
- Thật ra nó không phải là một liều thuốc độc. Trái lại, nó là một liều thuốc kích thích trưởng thành. Chỉ có điều anh đã không biết sử dụng nó mà thôi. Giá như khi ấy, anh chia sẻ nhiều hơn với bạn bè, hẳn anh đã không bị ngộ độc ký ức như vậy.
- Tôi…
- Mà thôi, anh đã đói chưa? Chúng ta có thể ra ngoài ăn uống một chút gì đó.
- Được thôi! Tôi cũng bắt đầu cảm thấy đói ngấu lên rồi đây!
Minh Như đỡ tôi dậy, chúng tôi đi ra cửa căn phòng. Bên ngoài là một hành lang rất dài. Minh Như dắt tay tôi sang một căn phòng khác. Đó là một căn phòng khá rộng. Ở đó, đang có rất nhiều người ngồi ăn uống. Minh Như bảo:
- Đây là phòng ăn của trung tâm em! Những người ở đây gồm nhân viên trung tâm và cả chính những khách hàng như anh, đến đây để biên tập lại ký ức.
CẢNH BÁO KHOẢNG TRỐNG
Minh Như gọi cho tôi một đĩa cơm cá và gọi cho mình một tô mỳ. Vừa ăn, Minh Như vừa nói:
- Hiện giờ ký ức của anh vẫn đang tạm thời bị đóng băng. Thế nên tạm thời anh chưa thể nhớ hết được mọi điều trước đây. Tức là quá trình chạy lại ký ức mới đã qua chỉnh sửa sẽ xảy ra sau khi anh rời khỏi trung tâm. Em sẽ giúp anh liên kết và nối lại những đoạn kí ức rời rạc để nó có thể liền mạch một cách khả dĩ nhất.
- Cảm ơn cô!
- Nhưng em phải nhắc trước anh là trong quá trình chạy ký ức mới ấy, sẽ có những vấn đề vượt ra khỏi tầm kiểm soát của trung tâm em. Vì ký ức của anh trong suốt 3 năm qua đã bị cắt cúp và đục bỏ khá nhiều. Thế nên, anh sẽ phải trải qua những tình huống không được thoải mái cho lắm!
- Chẳng hạn như?
- Chẳng hạn như anh sẽ phải bắt đầu lại từ thời điểm năm 2008. Từ 2008 trở về trước, kí ức liền mạch sẽ không khiến anh gặp vấn đề gì. Tuy vậy, từ thời điểm anh gặp D-0201 đến trước khi anh bước lên bàn biên tập ký ức, có nhiều đoạn đã bị cắt bỏ khiến cho anh không nhớ nổi. Trong một số thời điểm, anh sẽ phải sống ở tuổi 21 trong suy nghĩ của một anh chàng 18 tuổi. Sẽ có một số khó khăn xảy ra trong việc ký ức của anh bị xáo trộn, nhảy cóc. Sẽ có một số người họ biết anh nhưng anh hoàn toàn không biết họ. Là bởi họ có những mối quan hệ khăng khít hoặc được nảy sinh từ mối quan hệ giữa anh với D-0201. Anh đừng cố công kiếm tìm là bởi anh sẽ không bao giờ tìm ra. Thậm chí anh sẽ mắc kẹt trong đó nếu anh cố tình tìm kiếm. Trong anh từ giờ sẽ có một khoảng trống vĩnh viễn mang tên: D-0201.
Tôi gật đầu. Có lẽ tôi cũng không có ý định tìm kiếm lại đoạn ký ức đã được cắt bỏ ấy. Hẳn là nó đã từng rất tệ. Lúc này, trong tôi là một cảm giác hưng phấn của việc đã có một ký ức mới. Minh Như nói tiếp:
- Thật ra, em còn muốn cảnh báo với anh thêm nhiều nữa cơ. Bởi việc biên tập ký ức này chưa đạt đến mức hoàn hảo được. Rất có thể nó sẽ xảy ra nhiều biến chứng không tốt. Nhất là với những người mang cảm xúc mạnh như anh.
- Vậy ư? Cô cứ nói đi để tôi chuẩn bị tinh thần.
- Vâng! Dĩ nhiên là em phải nói rồi. Em vẫn phải nhắc đi nhắc lại rằng anh đừng bao giờ cố công đi tìm kiếm lại đoạn ký ức đã bị cắt bỏ. Điều đó rất nguy hiểm. Đã có nhiều người bị mắc kẹt suốt phần đời còn lại trong phần ký ức đã bị cắt bỏ. Bởi trung tâm của tụi em chỉ có thể cắt bỏ được đoạn ký ức của chính anh chứ không thể cắt bỏ ký ức của những người xung quanh anh. Và như thế có nghĩa là anh trong họ vẫn chính là anh của một ký ức nguyên bản. Mà anh biết đấy, việc cắt bỏ một đoạn ký ức đồng nghĩa với việco ra một khoảng trống trong tiềm thức của ta. Để sống chúng được với khoảng trống đó luôn là một thách thức với những người có cảm xúc mạnh như anh.
- Tôi nghĩ là tôi có thể vượt qua được khi tự nhắc mình rằng đoạn ký ức bị cắt bỏ là một đoạn ký ức rất tệ hại trong cuộc đời của tôi.
- Chưa chắc anh Thức ạ! Anh coi nó là tệ hại là bởi anh còn trẻ. Song khi anh đã đủ chín chắn rồi, có thể, anh sẽ nghĩ khác. Dù sao thì anh cũng có 90 ngày để suy nghĩ lại.
- Tôi cũng không biết sau này thế nào song tôi nghĩ là tôi có thể vượt qua được.
- Vâng, em mong là vậy. Theo cam kết trước khi trung tâm biên tập lại ký ức của anh, sau 90 ngày, nếu anh không quay lại để phục hồi ký ức thì trung tâm mới đưa đoạn ký ức ấy của anh vào chiết xuất. 90 ngày thôi đấy anh ạ!
- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không quay lại đâu. Và nếu có quay lại, chắc chỉ là vì cô, Minh Như ạ!
- Anh cứ đùa em! Thôi, anh ăn mau lên cho kịp quay trở về.
Minh Như khẽ thở dài. Tôi hiểu, cô lo cho tôi. Và sâu xa trong đó còn là cuộc chiến giải cứu bọn–người–xám. Nếu không có những nội tiết tố cảm xúc được chiết xuất từ những đoạn ký ức bị bỏ đi như của tôi, bọn–người–xám sẽ sớm đi vào con đường diệt vong. Một khi, bọn–người–xám đi tới cấp độ 3, chúng sẽ trở thành những tên sát thủ lạnh lùng. Những kẻ sẵn sang giết người không vì lý do gì cả.
- Anh còn vấn đề gì cần hỏi không?
Tôi lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn biết là làm cách nào để có thể gặp cô ở ngoài kia thôi.
Minh Như cười. Nụ cười của cô ấy thật dễ thương:
- Sẽ có một ngày chúng ra gặp lại mà! Thôi nào, để em tiễn anh! Anh nhớ giữ tấm thẻ từ này nhé! Nó sẽ giúp anh quay lại đây. Đằng sau tấm thẻ từ có hướng dẫn đấy.
THANG MÁY TRỞ VỀ
- Cô sẽ đi cùng tôi?
- Không ạ! Em chỉ đưa anh đến đây thôi. Anh nhớ nhé, trong 90 ngày tới, nếu muôn phục hồi, anh hãy trở lại đây. Nhớ giữ kỹ tấm thẻ từ.
Tôi gật đầu và bước vào thang máy. Minh Như vẫy tay chào tôi. Cửa thang máy khép lại và thang máy vẫn vùn vụt chạy. Là chạy lên hay chạy xuống tôi cũng không biết nữa. Trên bảng điện tử hiển thị số 1. Cửa mở. Tôi đứng ở sảnh một khu trung tâm thương mại. Gần như ngay lập tức tôi nhận ra ngay. Trung tâm thương mại Vimcon. Như thể mọi thứ được mở bung ra, ký ức lùa về. Ký ức 18 năm của tôi và cả những kí ức rời rạc của 3 năm trước. Tôi nhớ ra mình đã từng đến đây chơi điện tử và xem phim với vài cô gái, bỗng tôi nhớ ra rằng tôi đã từng yêu một cô gái tên Lan. À phải rồi, một cô gái mặt tròn như cái đĩa tây. Tụi thằng Tec hay gọi cô là Lan Đĩa Tây. Sau khi chúng tôi chia tay nhau, tôi có yêu ai nữa không nhỉ? Tôi không nhớ nổi. Chỉ nhớ rằng tôi đã trở thành sinh viên trường Đại học Sân Khấu Điện ảnh. Phải rồi, tôi học khoa Biên Kịch. Lớp tôi có tất cả 8 người. Tôi không chơi thân với ai trong lớp nên cũng chẳng mấy ai biết rõ về tôi. Ở lớp, tôi đi về như một cái bóng. Và tôi còn nhớ được luôn về bài tập sắp phải nộp, phải rồi 22/4 này tôi sẽ thi môn Cơ sở Văn Hóa của cô Dung. Tức là ký ức đã tràn về đủ cả. Chỉ là những phân đoạn có hình ảnh của D-0201 mới bị xóa.
Tôi trở về nhà, tươi vui và hớn hở. Trong cái ví của tôi chẳng có mấy đồng bạc lẻ, thẻ sinh viên, chứng minh thư, bằng lái xe máy và vài tờ giấy ghi lịch thi thì phải. Có một tờ tiền rất lạ mà tôi cứ nghĩ mãi không ra về nguồn gốc của nó. Có lẽ, tờ tiền liên quan gì đó đến D-0201. Tôi không cố công tìm hiểu nó nữa theo lời dặn của Minh Như. Căn phòng của tôi không biết nó đã bị thay đổi thế nào cả. Vừa lúc có điện thoại. Trên màn hình là tên của Tec. Tôi bắt máy:
- Bạn à? Gọi gì tớ vậy?
Giọng Tec bên kia:
- Nghe giọng bạn hớn thế? Chẳng bù cho mấy hôm trước! Thế nào, mới có bạn gái mới à?
Tôi cười:
- Không! Cà phê đê! 4h chiều nhé! Ở đâu thì nhắn tớ chạy tới.
KHOẢNG TRỐNG
Quán cà phê Tec hẹn mới toanh vậy mà tôi cảm giác như rất thân quen. Quán có tên O’Henry. Tôi đến từ lúc 3h30 chiều. Trong khi chờ Tec đến thì tôi ngó xung quanh. Rõ ràng tôi đã từng đến đây. Mà là đến đây rất nhiều lần nữa là đằng khác. Tôi đang ngồi ở chính cái góc quen nhất. Như một phản xạ, lúc bước vào quán là tôi vào thẳng đây – góc này. Liệu nó có liên qu gì đến D-0201 không? Một cảm giác lùng bùng rất khó chịu. Xen lẫn đau đớn nữa. Từ góc này có thể nhìn ra đường qua một lớp kính. Tôi bỗng cảm giác xây xẩm khi nhìn thấy một cô gái đi bộ qua. Một cô gái mặc chiếc váy đỏ. Tóc xõa bay trong gió. Cô gái đó hoàn toàn xa lạ với tôi nhưng cũng lại rất thân thiết, gắn bó. Trái tim tôi như bị chùng xuống. Cổ họng ứa đầy nước bọt. Một cảm giác khát chát và thèm muôn được chạm vào cô gái ấy. Cô ta là ai? Liệu có phải cô ta chính là D-0201 không?
Tec đến. Nhìn cậu ta khác lắm so với trí nhớ của tôi. Râu quai nón xanh mờ. Không lẽ trí nhớ của tôi về Tec cũng đã dừng lại ở năm chúng tôi 18 tuổi?
- Này, bạn nhìn tớ kinh thế? Đừng có vì thất vọng về lũ con gái mà quay qua yêu đàn ông đấy nhé! Cho dù tớ nói thật, tớ cũng yêu bạn.
Tôi cười. Tec bảo:
- Thấy bạn thế này tớ cũng an tâm! Khiếp, những ngày qua bạn làm tớ phát sốt vì cơn thất tình của bạn!
Tôi những muôn hỏi Tec về vụ đó nhưng rồi lại thôi. Tôi đã biên tập lại ký ức của mình rồi còn gì? Tốt nhất là thế! Tec và tôi ngồi tán gẫu một chút. Có nhiều điều Tec nói tôi nghe ù ù cạc cạc chẳng hiểu. Có lẽ những điều Tec nói mà tôi không hiểu là những điều mà bị cắt bỏ đi rồi. Hoặc cũng có thể là bởi tôi vẫn nghĩ về cô gái vừa đi qua. Cô ấy có phải là cô gái trong đoạn ký ức đã bị cắt bỏ? Bất giác, tôi thọc tay vào túi quần lục tìm một thứ gì đó tôi cũng không biết nữa. Chỉ cảm giác có một thứ gì đó trong túi quần của mình. Nhưng rồi, trong túi quần rỗng không. Một cảm giác mất mát xâm chiếm trong tôi. Câu chuyện của Tec cứ đến những đoạn nhắc về tôi hôm nọ, hôm kia, rất gần đây mà tôi lại cảm thấy xa lắc. Tôi không làm sao cảm nhận nổi. Tôi bỗng thấy Tec xa lạ với tôi. Có vẻ đoạn ký ức về Tec cũng đã bị cắt bỏ đi nhiều. Bởi Tec là bạn thân của tôi, cậu ấy hẳn đã ở bên tôi trong suốt 3 năm qua cả khi tôi hạnh phúc nhất lẫn lúc tôi đau khổ nhất. Vậy mà lúc này đây, khi những đoạn ký ức bị đục bỏ khỏi bộ nhớ, Tec trở nên xa lạ đến đau lòng.
Về đến nhà, tôi lục lại đống đồ cũ, trong ngăn bàn, những bức ảnh đã chụp, kỳ lạ thay, không có bức ảnh nào trong suốt 3 năm qua. Có lẽ đó chính là thứ đã bị xáo trộn. Là tôi đã đốt bỏ chúng đi hay vì nó cũng đã biến mất cùng đoạn ký ức đã bị đục bỏ? Tôi ngờ rằng chính tôi đã đốt bỏ chúng khi quyết định tìm đến trung tâm Biên Tập Ký Ức. Tôi lấy máy điện thoại ra, rà soát lại danh bạ. Có khá nhiều những cái tên không sao khiến tôi nhớ ra khuôn mặt. Tôi cất máy đi và lên giường để ngồi
Lúc 3h sáng tôi tỉnh giấc. Tôi vừa nằm mơ thấy bọn–người–xám tấn công con người. Như một dịch bệnh lây lan, bọn–người–xám khiến cho người không còn yêu thương người nữa. Bọn–người–xám biến cuộc sống thành một guồng máy vô cảm. Chiến tranh xảy ra khắp nơi. Chiến tranh như một trò chơi giữa những con người vô cảm với nhau. Tôi toát mồ hôi lạnh. Và ngay lúc đó, một cảm giác cô độc xâm chiếm tôi. Như thể tôi vừa rút sạch tâm hồn vậy. Cảm giác cô độc ấy khiến tôi trống rỗng. Và nó như vết dầu loang bao phủ khắp con người tôi, nó biến thành cảm giác mất mát. Nhưng tôi không tài nào nhớ nổi tôi đã mất mát cái gì. Phải chăng là D-0201? Đoạn kí ức kéo dài suốt 3 năm qua? Không? Tôi đã cắt bỏ nó đi rồi mà! Là tự nguyện. Tôi còn đến 30 năm, thậm chí nếu biết giữ gìn sức khỏe, tôi còn đến 70 năm nữa kia. Năm nay tôi mới 21 tuổi. Tôi còn dư thời gian để có thể khỏa lấp khoảng trống bị tạo ra từ 3 năm đó. Tôi ngồi dậy, đi quanh nhà như một người già khó ngủ. Rồi khoác áo, tôi xuống phố.
ĐÊM CỦA TUỔI 20
Tôi đã từng đi dạo đêm Hà Nội với Tec không biết bao nhiêu lần từ hồi hai đứa còn học lớp 10, lớp 11. Vậy mà đêm nay, tôi cảm thấy Hà Nội thật khác. Vừa thân quen lại vừa xa lạ. Đi lòng vòng những con phố cổ. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống đường khiến phố như một dòng sông óng ả. Những con phố thinh lặng đến bình yên. Đôi ba tiếng xe máy, đôi ba tiếng rao. Và cả gió xào xạc. Tôi dừng lại ở một quán cà phê vỉa hè mở muộn, quán Đồng Đội ở đầu đường Trần Phú. Gọi một tách cà phê, tôi ngồi lặng lẽ. Có một nỗi cồn cào như thể tôi đã từng ngồi ở đây vào một lúc nào đó. Hình như là cả một hơi ấm rất nhẹ ngay bên cạnh. Bàn bên cạnh, một đôi nam nữ đang ngồi tựa vào nhau. Hình ảnh đó cũng thân quen lắm. Chàng trai đang thao thao bất tuyệt với cô gái về trận C1 thì phải. Còn cô gái thì lặng yên lắng nghe. Tôi bỗng thấy rùng mình khi nhận ra một điều: Tuổi 20 của tôi đã biến mất. Nó đã từng rất đẹp (tôi mường tượng rằng như vậy nhờ cảm giác rằng tôi đã trải qua một tuổi 20 hạnh phúc). Trong chuỗi ký ức 3 năm bị cắt bỏ, tôi chỉ còn nhớ được hồi tôi 19 và một số ký ức năm tôi 21. Còn hồi tôi 20? Năm 19 tuổi, có lẽ giữa tôi và D-0201 vẫn chưa thực sự khăng khít nên còn nhiều đoạn ký ức được lưu giữ lại – những đoạn ký ức không có D-0201. Và năm 21, đã có vài đoạn ký ức không có D-0201. Như vậy có nghĩa là toàn bộ ký ức năm 20 tuổi luôn có mặt D-0201. Không, tôi không hối tiếc D-0201, chỉ là tôi đang hối tiếc tuổi 20. Tôi đã đánh mất toàn bộ tuổi 20 của tôi. Nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy đau nhói.
Tôi đứng dậy, chạy như điên tới trung tâm mua sắm Vimcon. Tấm thẻ từ trong tay. Mặt sau của nó có chỉ dẫn rằng tôi vào thang máy, rồi quẹt thẻ qua mắt thần, thang máy sẽ đưa tôi đến chỗ cần
PHỤC HỒI KÝ ỨC
Cửa thang bật mở. Minh Như đã đứng trước cửa:
- Anh đến để phục hồi phải không?
Tôi gật đầu:
- Tôi muốn lấy lại tuổi 20 của tôi!
Minh Như thở dài:
- Vâng! Anh vào đây! Sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ được phục hồi ký ức. Tuy nhiên, em cũng cảnh báo với anh rằng, khi ký ức phục hồi, có thể anh sẽ hối tiếc rất nhiều điều đấy! Bởi bên cạnh những điều anh đang muốn nhớ lại sẽ còn có cả những điều anh muốn quên đi.
Tôi gật đầu:
- Tôi chấp nhận!
Minh Như mở cửa phòng biên tập ký ức, đỡ tôi lên bàn. Rồi cô ấy nhất nút, cái bàn từ từ lõm xuống và một vòm kính được chụp qua. Khuông mặt Minh Như bỗng nhòe đi. Một dòng điện chạy qua đầu tôi. Nó làm tôi lịm đi. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là nụ cười của Minh Như. Một nụ cười rất dễ mến.
Tôi tỉnh giấc và nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh viện. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Rõ ràng đêm qua tôi đã rời nhà đi lang thang suốt đêm và đã tới trung tâm Biên Tập Ký Ức để phục hồi ký ức kia mà? Sao tôi lại nằm đây? Tôi cố nhớ xem mọi thứ thế nào. Và không phải đợi lâu, tất cả đã ùa về như đoạn phim quay nhanh. Tôi nhớ ra khuôn mặt cô gái mang mã số D-0201. Và ngay lập tức, tôi rúm người lại khi khuôn mặt ấy chính là Minh Như. Phải, bạn gái cũ của tôi chính là Minh Như. Nhưng còn đáng sợ hơn, tôi nhận ra một sự thật đau lòng nữa. Minh Như của tôi đã chết đúng ngày 02/01/2010, tức là hơn 1 năm trước đây. Hình ảnh đó rõ nét đến đau lòng. Hôm đó, tôi và Minh Như kỷ niệm 2 năm ngày quen nhau, hai đứa đã tổ chức sinh nhật tình yêu trong công viên. Đang vui vẻ thì bất ngờ một gã xuất hiện. Hắn đã vung dao đâm tôi nhưng Minh Như lao tới đỡ. Nhát dao đó đã giết chết Minh Như. Ra tòa, gã nói hôm ấy gã cảm thấy buồn chán và muốn giết người. Gã thấy tôi đang hạnh phúc, gã bèn chọn tôi. Gã – một kẻ trong bọn–người–xám. Tòa xác định gã bị tâm thần do chấn động vì việc bạn gái gã đã bỏ đi. Và đó cũng là lý do sau khi Minh Như chết, tôi trở nên tệ hại như vậy. Tôi cũng giống gã trai kia, trở nên vô cảm. Suốt hơn 1 năm kể từ sau ngày Minh Như chết, tôi đã trở thành bọn–người–xám. Rồi thì hôm 15/4/2011, tôi đã uống thuốc ngủ tự tử. May mà gia đình đã phátp thời và đưa tôi vào viện. Tôi chỉ nhớ đến đó. Vậy thì suốt khoảng thời gian từ 15/4/2011 đến hôm nay, 20/4/2011, tôi đã ở đâu? Không lẽ tôi vẫn nằm ở đây, trên chiếc giường bệnh này? Không! Rõ ràng là tôi đã từng tỉnh dậy ở một căn phòng khác, căn phòng Biên Tập Ký Ức. Và Minh Như nữa, rõ ràng cô ấy – cái cô gái ở trung tâm Biên Tập Ký Ức chính là Minh Như của tôi. Tôi không nhớ lầm đâu, tôi phải gọi cho Tec bởi chính Tec đã ngồi cùng tôi trong quán O’Henry vừa hôm qua đấy thôi. Bật dậy, tôi gọi cho Tec. Tec nhấc máy:
- Alô, bạn đã khỏe chưa?
- Hôm qua chúng ta đã ngồi với nhau ở quán cà phê O’Henry phải không?
- Bạn mê ngủ à? Tớ có hâm đâu mà cho bạn đến quán đó? Để mà bạn lại thương nhớ cái Minh Như mà tự tử tiếp à? Hôm qua bạn vẫn nằm trong viện trong trạng thái hôn mê. Hôm qua, lúc 4h chiều tớ đến thăm bạn thì bạn vẫn còn hôn mê mà!
- Không thể nào…
Tôi cố gượng ngồi dậy, mặc nguyên áo bệnh viện, tôi chạy ra cửa, gọi xe ôm để tới trung tâm thương mại Vimcon, tôi muốn tìm trung tâm Biên Tập Ký Ức. Nhưng tôi không có thẻ từ. Tôi đứng lặng đi trước tòa nhà đồ sộ một cách bất lực…