Ngày… tháng… năm…
Mình tìm đến, thằng chuột lang đang nằm phởn phơ uốn râu. Thằng này giờ làm bác sĩ cho tập thể chuột. Chắc tại sau lần đưa Berberin cho mình chữa cảm cúm, hắn đã biết sợ và đầu tư vào nghiên cứu y dược thì phải.
Là chỗ bạn bè thân thiết nên khi mình vừa ngỏ ý nhờ giúp đỡ thì mặc dù biết là việc thất đức nhưng hắn vẫn hồ hởi giúp. Hắn nói giọng uyên bác:
- Cậu đầu óc đơn giản lắm, chả khác gì tớ ngày xưa. Cứ nghĩ nó là thần dược...
- Ừ thì ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần.
- 1 lần thôi ông tướng. Bây giờ thế này, tớ thấy ông bà chủ nhà tớ hay dùng cái này, nghe nọ thầm thì với nhau là nó... kỵ thai lắm. Cậu mang về cho mụ ấy dùng thử coi.
- Hiệu nghiệm không?
- Chắc ăn 99%, ti vi còn quảng cáo thế mà. Cậu ở đây, tớ vào lấy.
Mình ở ngoài sân ngóng đợi, bỗng nghe "rầm" một cái to lắm, rồi tiếng thằng chuột lang chít chít đầy đau khổ. Mình lao vào. Trời, thằng bé đang đứng lắc lư như lên đồng, bên cạnh là cái ngăn kéo bàn đổ lỏng chỏng. Mình lay lay thằng chuột lang, hắn kịp đưa cho mình một cái gói ni-lon trước khi lăn quay ra sàn nhà. Mình nuốt nước mắt cầm gói thuốc quay đi.
Mang thuốc ra đầu ngõ, lôi ra ngắm nghía một hồi, thấy quen quen... A, nhớ rồi, chính nó là cái kẹo mà ngày xưa mình nhai phải. Quái, kẹo chứ có phải thuốc đâu. Nhưng mình rất tin tưởng vào tay nghề và y đức của thằng bạn. Mình thấy buồn nôn quá!
Ngày... tháng... năm...
Mang thuốc về đã mấy ngày mà cứ hễ nhìn thấy cái bụng vợ là mình lại run. Quái thật, cho vợ uống thuốc thôi chứ có phải là làm gì đâu mà phải run, nhể?
Ngày... tháng... năm...
Bên nhà thằng chuột lang vẫn chưa thấy tiếng kèn trống gì, Nghĩ bụng thằng bạn mình tuy hi sinh cao cả như thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là con chuột vô danh tiểu tốt. Ai mất công đưa tiễn làm chi. Chép miệng: "Tớ mang ơn cậu!"
Ngày... tháng... năm...
Một cô nàng nõn nà chẳng hiểu ham ăn ham uống thế nào mà trượt chân rơi thẳng xuống trước cửa nhà, nằm quay lơ. Mình vội chạy ra, hô hấp nhân tạo. Cô nàng khẽ ở mắt, thì thầm: "Anh đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của em rồi, hí hí...". Nói rồi cô nàng co giò chạy mất. Trong nhà mụ vợ đằng hắng mấy tiếng ra hiệu. Biết ý, mình vội trở về.
Ngày... tháng... năm...
Mình nhớ nàng chuột hôm trước quá. Mình nghĩ đến liều thuốc thằng chuột lang đưa cho.
Chưa biết làm thế nào để vợ chịu dùng thì cô ả đã nũng nịu: "Anh, sao anh không chịu mua cái gì cho em dưỡng thai?".
Một ý nghĩ táo tợn xuất hiện, mình đưa ngay gói thuốc cho cô ả: "Đây nè cưng, thuốc dưỡng thai đó".
Cô ả sung sướng vồ lấy, hít lấy hít để.
- Thơm quá, lại có mùi hoa quả. Cái này chắc bổ dưỡng lắm đây. Dùng sao anh?
- Thì bỏ vào mồm mà nuốt chứ sao, có thế mà cũng phải hỏi.
Cô nàng từ từ xé cái vỏ ni-lon, rồi từ từ đưa vào mồm. Mình nín thở.
"Ực... ức... ắc... ặc... ắc..."
Bất chợt, cô nàng trợn mắt trợn mũi, ho ho khạc khạc. Nói không nói được, thở không thở được. Cô ả giãy giụa. Hai cái chân sau quẫy đạp trong khi chân trước thì cào vào mõm, móc móc khều khều.
Nghĩ bụng chắc là thuốc có tác dụng mạnh nên mới thế. Mình vội chuồn ra khỏi nhà, đi tìm em chuột hôm trước. Hai...za...
Mụ vợ ấy, không bao giờ mình gặp lại nữa. Nghe nói sau lần ấy, mụ thoát chết, vẫn sinh con bình thường nhưng bị dị ứng với những thứ có liên quan đến ni-lon và đàn ông. Mãi sau này mình mới biết thứ thuốc đó là bao cao su, nó chỉ có tác dụng ngừa thai chứ không phải là thuốc... xổ thai, và triệu chứng hôm ấy là do mụ vợ bị... hóc cái bao cao su, có thế thôi. Hú hồn, may mà mình chuồn sớm.