Hồi mới đi nhà trẻ, ta biết khóc nhớ mẹ.
Vào lớp 1, nhớ những giấc ngủ trưa thời mẫu giáo cùng bạn trên cùng môt chiếc giường lớn.
11 tuổi lại nhớ tới cấp 1 đánh nhau với bạn để giành tập giấy màu trong giờ thủ công.
17 tuổi biết nhớ về đôi mắt nâu. Nhưng rồi chẳng bao lâu, “nỗi nhớ ngẩn ngơ” kia lại bị thay thế bằng một nỗi nhớ khác. Có khi nỗi nhớ thật chập chờn và ta không hiểu nổi ta dành nỗi nhớ cho ai.
Ta sợ rằng khi ta 20, nỗi nhớ này lại đươc thay thế bằng nỗi nhớ khác, và bạn sẽ không thể nào biết được trong cuộc đời đã có môt chiều ta nhớ bạn tha thiết đến nhường nào.
Và ta ước mình có thể phát sinh ra một chiếc máy thu cảm xúc. Ta sẽ thu lại những kỉ niệm giữa ta và bạn, từ ánh mắt đầu tiên khi bạn bước chân vào lớp đên khi ta bị hút chìm sâu vào trong đôi mắt ấy. Ta sẽ thu lại nhưng hồi hôp băn khoăn khi gửi e-mail đầu tiên cho bạn. Ta xin thu lại những run rẩy khi đứng cạnh bạn trên xe buýt đông ngươi của mùa mưa năm trước. Thu lại cả những buổi tối lang thang đi qua nhà bạn mà khôn dám vào chỉ đứng ở cổng nhìn lên cửa sổ tràn ánh sang.
Xin thu lại tất cả những rung động của con tim 17. Và ta gửi bạn chiếc “đĩa cảm xúc” xinh xắn ấy, mong bạn luôn mang theo bên mình để mỗi khi mở ra bạn cảm nhận đươc hết cảm xúc lan tỏa quanh bạn. Ta cũng sẽ mang theo một chiếc “đĩa cảm xúc” bên mình để luôn được thấy ánh mắt nụ cười của bạn ở bên. Và như thế, thời gian sẽ không bao giờ xóa mờ được nỗi nhớ và cảm xúc tuổi 17.
Ta cần để bạn biết và nâng niu nỗi nhớ này cùng ta biết bao.
Vì thế xin đừng băn khoăn vì sao chiều nay ánh mắt ta buồn đến thế, vì sao ta nhìn bạn bằng ánh mắt có nhiều “ánh lửa” đến thế. Ta đang thu nỗi nhớ và cảm xúc của ta về ánh mắt bạn. Để ta tin rằng khi ta 20, và nhiều hơn thế nữa, bạn và ta vẫn còn nhớ, để ta và bạn được tiếp tục nâng niu nỗi nhớ da diết này.