Ngày… tháng… năm…
Nghe đài báo sắp có cơn bão to lắm. Người người chuẩn bị tinh thần chống bão. Nhà nhà lên kế hoạch đối phó với bão. Chuột mình cũng thế, phải trữ đồ ăn thôi, rủi mà bão to, bão lâu, lương thực thực phẩm thiếu trầm trọng thì người còn chết đói nữa chứ nói gì đến chuột.
Chuột lang ra lệnh tích cực kiếm đồ ăn. Một thằng chuột trong đám lâu la chạy vù ra đề xuất:
- Em đề xuất chúng mình khui dăm chục thùng hàng trong kho kia. Đảm bảo sống béo, sống khỏe.
Nhìn mặt thằng chuột lang biết ngay thằng kia vừa xổ ra một câu cực ngu: con mắt còn lành lặn của nó nó khẽ nheo lại, mép nó nhếch lên:
- Hừ, muốn lười thì có lười ngay. Biến khỏi đây!
- Ấy, em là em chỉ muốn đóng góp ý kiến tuệt đỉnh thông minh của em chứ. Đại ca xem có ai nghĩ ra được cái gì hay ho đâu.
Cái thằng, càng nói càng ngu chứ lại, nó nói thế khác nào nói cả thằng lang? Thì đấy, nó đã bị trục xuất khỏi hang ổ với kiểu nhảy chuột túi: hai chân trước bị buộc lại với nhau và hai chân sau cũng được túm lại với nhau. Thằng ấy... chậc!
Ngày... tháng... năm...
Phải nghĩ cách mua chuộc thằng chuột lang thôi. Thằng này dạo này phát tướng mà lại hay kêu mệt. Hỏi thằng đệ tử thân cận mới biết thằng này đang có dấu hiệu béo phì. Thôi, đích thị là tại tận dụng triệt để bánh kẹo trong kho rồi. Đã có cách.
Mình khẽ khàng đi đến bên thằng chuột đại ca:
- Theo mình nghĩ chúng ta nên tích trữ rau tươi trong những ngày mưa bão, ăn rau vừa tốt cho sức khỏe nhất là với bệnh "nhà giàu" lại vừa kinh tế. Này nhé, giả sử bão lâu, thiên hạ hết rau, chịu sao được, khi ấy chẳng phải ta vẫn đang thừa thãi rau sao? Lúc ấy... chèm chẹp... ta bán. Chậc, người ta lại chả đổ xô đến cho mình "cắt cổ" ấy à. Đại ca thấy thế nào?
Cái ý kiến vừa hợp tình vừa hợp lý ấy ai mà không ưng. Nó gật đầu cái rụp.
Ngày... tháng... năm...
Đã tích được rất nhiều: rau muống, rau ngót, rau cải... vân vân các loại, bổ sung thêm ít thịt gà, thịt bò, thịt lợn, cá... Thằng chuột lang thích chí ra mặt, nó đã cho phép mình được đi lại tự do, thậm chí còn được phép ngồi bắt rận cho nó nữa. Niềm hi vọng nối lại tình xưa nhen nhóm dần.
Ngày... tháng... năm...
Quái, sao chờ mãi mà bão chưa vào? Trời có gió, có mưa nhưng cứ như là mưa gió định kỳ, chờ cây đổ nhà sập mà...
Ngày... tháng... năm...
Trời hửng nắng, trong vắt. Thế là thế nào? Đang ngồi nghĩ vẩn vơ về cái tính khí bất thường của ông giời thì có lệnh triệu tập của thằng chuột lang. Mình mau mắn chạy ra. Nó hất hàm về phía mình và ra lệnh cho đám đàn em:
- Đưa ngài ấy đến thăm kho lương của chúng ta đi.
"Đi!" - tiếng nói của gã cai ngục đanh như tiếng sét. Chưa đến nơi mình đã muốn ói. Trời ơi, sau mấy ngày đắp chiếu, đống đồ ăn bắt đầu phân hủy, thịt thà cá mú nhũn ra lẫn vào đám "phân xanh" mà mới cách đây mấy ngày còn là những ngọn rau tươi ngon lành.
- Sao hả? Phát minh với cả sáng kiến.
- Mình biết đâu được ấy, tại thấy đài báo thế.
- Không thanh minh. Anh em, cho hắn biết thế nào là "tối kiến đi".
"Rầm", mình bị hất vào giữa cái đống nhớp nháp hôi thối kia, chất bẩn chỉ sâu đến mắt cá chân, nhưng tiếc là lúc ấy mình đang.. "trồng cây chuối". Quá đỗi đau lòng!
Ngày... tháng... năm...
Tất yếu là mình phải nai lưng ra giải quyết hậu quả. Mình phải tự đi đổ cái đống "chất dinh dưỡng" kia đi. Nghĩ sao đời nhục thế!
Ngày... tháng... năm...
Cuối cùng thì cũng xong, đây là chuyến đổ rác cuối cùng. Ngửa mặt lên trời than rằng: thông minh quá cũng khổ mà nhẹ dạ cả tin quá cũng khổ. Đài ơi, sao khổ thế! Bão ơi, sao khổ thế?
Liếc mắt không thấy thằng chuột nào ở gần. Mình co giò chạy miết, thoát ra khỏi cái đế chế hôi hám, bạo lực của thằng chuột lang!